Trong phút chốc, tất cả mọi người hoàn toàn ngây ngẩn.
Minh Hiên che cổ của mình nhưng căn bản không bịt được máu lại.
Hắn muốn nói chuyện, nhưng không nói được câu nào.
Đến lúc chết hắn cũng không ngờ Tần Trần sẽ thật sự dám giết hắn.
Hắn là hoàng tử của đế quốc, đừng nói là Tần Trần, cho dù là gia tộc lớn hàng đầu như Diệp gia, Từ gia, Vương gia và Quách gia căn bản cũng không dám giết hắn, thậm chí còn không dám ám sát.
Nhưng Tần Trần lại thật sự dám xuống tay ngay trước mặt Vương thúc của mình!
Sức sống chậm rãi biến mất, lúc này Minh Hiên đã chết hẳn.
Trong chớp mắt, ở đó hoàn toàn yên tĩnh khiến người ta cảm giác khó thở.
Lúc này, gương mặt Minh Vũ trắng bệch.
Xong rồi, xong rồi!
Tần Trần giết Minh Hiên, giết chết Tam hoàng tử, cho dù có thể giải được bí mật về Thanh Dương Kiếm và Thanh Nguyệt Kiếm, hắn cũng khó thoát khỏi tội chết!
Lúc này, không ai có thể che chở được cho Tần Trần!
Tần Trần rút gậy về, nhìn thi thể trên đất và bực bội nói:
- Nếu như thằng nhóc Minh Uyên kia biết con cháu đời sau của mình thế nào, chỉ sợ sẽ tức chết thôi!
- Làm càn!
Nhưng vào lúc này, một tiếng hét phẫn nộ đột nhiên vang lên, trên thân U Vương phát ra khí thế mạnh mẽ mơ hồ bước vào Linh Phách cảnh.
- Thằng nhóc, không quan tâm ai là chỗ dựa phía sau ngươi, hôm nay, bản vương nhất định phải băm thây ngươi ra thành nghìn mảnh!
Hắn là U Vương cũng là lực lượng trung kiên của đế quốc, có địa vị sánh ngang với hoàng đế đương triều hiện nay.
Bây giờ, Tần Trần giết chết cháu hắn, giết chết một hoàng tử ngay trước mặt hắn.
Điều này quả thực không coi vương pháp ra gì, uy nghiêm của hoàng đế không đáng nói tới!
Vào giờ phút này, U Vương hoàn toàn phát ra khí tức Linh Phách cảnh mạnh mẽ, cả người từ trên xuống dưới đều lộ ra khí tức sát phạt, khiến cho người ta run rẩy.
Ở đây, người có tu vi mạnh nhất chẳng qua là Linh Hải cảnh. Giữa Linh Hải cảnh và Linh Phách cảnh còn có hai cảnh giới lớn là Linh Đài cảnh và Linh Luân cảnh.
- Giết ta à? Ngươi còn chưa đủ tư cách đâu!
Tần Trần vừa nói dứt lời đã ngồi xổm địa xuống. Lúc này, không ngờ trên tay xuất hiện từng linh ấn.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hai mắt Diệp Tử Khanh lóe lên, lui về phía sau một bước.
Nàng đã từng nhìn thấy Tần Trần thi triển chiêu này, lúc đó là đối mặt với đám người Tề Đông Minh. Nhưng khi đó, đám người Tề Đông Minh chẳng qua mới là Linh Hải cảnh.
Nhưng người trước mắt này lại là Linh Phách cảnh, hoàn toàn khác biệt một trời một vực.
Nàng cũng không chắc Tần Trần có thể thật sự chống đỡ được không!
- U Vương cần gì tức giận quá như vậy?
Nhưng U Vương vừa nổi giận, chợt có tiếng gió cắt qua trước người Tần Trần, ngay sau đó là một bóng người xuất hiện.
- Thánh Đăng Phong!
U Vương rõ ràng sửng sốt khi nhìn thấy người và tới.
Thánh Đăng Phong chính là Các chủ Thánh Đan Các, Thánh Đan Các phát triển rộng khắp trong cả đế quốc.
Hơn nữa, Thánh Đan Các trong Bắc Minh Đế Quốc còn không phải là tổng bộ Thánh Đan Các.
Thánh Đan Các thật sự là thế lực hàng đầu trên cả Cửu U đại lục.
Dù vậy, Thánh Đăng Phong ở trong Bắc Minh Đế Quốc cũng là đối tượng không thể trêu chọc, dù sao sau lưng hắn là Thánh Đan Các lớn như vậy.
Nhưng Thánh Đăng Phong xuất hiện vào lúc này là có ý gì?
Bọn họ muốn ra mặt cho Tần Trần sao?
Rốt cuộc thằng nhóc này có lai lịch thế nào?
Diệp Tử Khanh của Diệp gia ra mặt cho hắn, bây giờ thậm chí ngay cả Thánh Đăng Phong cũng tự mình xuất hiện.
- Thánh Các chủ!
U Vương trịnh trọng nói:
- Người này giết con cháu hoàng thất của ta, tội đáng chết hàng nghìn lần, ta nghĩ chuyện này không có gì để thương lượng cả?
- Có lẽ là nên thương lượng!
Thánh Đăng Phong cười nói:
- Nếu một hoàng tử mất có thể đổi lấy sự hợp tác của Thánh Đan Các và hoàng thất, ngươi nghĩ sao?
Hắn vừa nói ra lời này, U Vương lập tức sửng sốt.
Thánh Đan Các vẫn nắm giữ huyết mạch về đan dược và linh khí của Bắc Minh Đế Quốc, khiến cho lợi nhuận của hoàng thất bị giảm cực lớn.
Nhưng người ta có hậu trường lớn, hoàng thất căn bản không có cách nào quản được.
Hơn nữa, cho tới nay Thánh Đan Các vẫn từ chối hợp tác, một nhà độc quyền, hoàng thất cũng chỉ có thể không ngừng đàm phán với Thánh Đan Các, hi vọng hai nhà có thể cùng hợp tác.
Không ngờ Thánh Đăng Phong vì Tần Trần, lại có thể cam tâm tình nguyện nhượng bộ.
- Ta không có cách nào quyết định về chuyện này, vẫn cần Vương huynh tới tự mình giải quyết!
U Vương trầm giọng nói:
- Ta nhất định phải mang người này đi, chuyện này xử trí thế nào, vẫn phải xem ý của thánh thượng!
Thánh Đăng Phong nghe vậy, nhìn về phía Tần Trần và lộ vẻ khó xử.
Lúc này Tần Trần đã thu lại gậy, nhìn U Vương cười nói:
- Cũng được, ta lại theo ngươi vào cung, xem thử Hoàng cung Bắc Minh Đế Quốc hiện nay còn mấy phần dáng vẻ năm đó!
U Vương nghe vậy thì hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tần Trần rõ ràng là một thiếu niên mười sáu tuổi, nhìn gương mặt còn chưa hết vẻ non nớt, nhưng hết lần này tới lần khác nói tới nói lui lại làm ra vẻ như người lớn, thật sự khiến người ta cực kỳ tức giận.
U Vương sải bước rời đi.
Thánh Đăng Phong đi theo bên cạnh Tần Trần, cẩn thận hộ tống.
- Tần công tử, nếu Minh Ung Đại Đế không chịu bỏ qua, Tần công tử cứ theo Khương đại sư rời khỏi Bắc Minh Đế Quốc, bái nhập trong Tổng các của Thánh Đan Các -
- Có gì phải lo. Cho dù Minh Ung Hoàng Đế có to gan bằng trời, cũng không làm gì được công tử!
- Chạy trốn à?
Tần Trần chắp hai tay sau lưng, cười nhạt nói:
- Chỉ là một Minh Ung Hoàng Đế, còn chưa đến mức khiến ta phải rời khỏi Bắc Minh Đế Quốc!
- Hơn nữa, ta có rất nhiều chuyện ở đây vẫn chưa kịp làm!
Nghe hắnn ói vậy, Thánh Đăng Phong lại thấy đau đầu.
Chủ nhân trước mắt hiển nhiên là người không sợ trời không sợ đất.
Minh Ung Hoàng Đế của Bắc Minh Đế Quốc từ khi nhậm chứ đên nay vẫn một vị Hoàng đế là xuất sắc nhất, chăm lo việc nước, muốn Bắc Minh Đế Quốc trở nên mạnh mẽ hơn.
Xét về thực lực, ngay cả Thánh Đăng Phong hắn cũng không phải là đối thủ của Minh Ung Hoàng Đế.
Trong cả Bắc Minh Đế Quốc cũng chỉ có vị ở Thiên Thần Học viện có thể phân cao thấp với Minh Ung Hoàng Đế.
Lúc này, đám người đi về phía Bắc Minh Hoàng Cung.
Trên đường, vẻ mặt Minh Vũ ảm đạm.
Hắn vốn muốn lôi kéo Tần Trần ra sức cho mình.
Nhưng ai ngờ được nửa đường xông ra một Minh Hiên, điều càng làm cho hắn không ngờ tới là Tần Trần lại giết Minh Hiên như thế.
Giống như giết một tên vô lại trên đường vậy, căn bản không quan tâm.
Rốt cuộc người này lấy đâu ra tự tin như vậy?
Hắn vốn muốn lôi kéo một thiên tài, nhưng bây giờ lại thành ra một thiên tài sắp chết.
Hơn nữa chuyện như vậy khiến cho U Vương vốn không thích mình lại càng ghét mình hơn, danh tiếng của mình ở trong triều đình và bách tính sẽ giảm đi rất nhiều.
- Ôi...
Càng nghĩ, trong lòng càng buồn, Minh Vũ không khỏi thở dài.
- Ngươi thở dài làm gì?
Một giọng nói vang lên phía sau, Minh Vũ thoáng ngẩn người.
- Tần công tử!
Minh Vũ nhìn về phía Tần Trần khẽ nói:
- Tần công tử, nể tình thiên phú của ngươi không tệ, ta khuyên ngươi hãy mau chạy ngay đi!
- Chạy à?
- Ta nói thật cho ngươi biết, ta đúng là muốn chiêu mộ ngươi ra sức cho ta, nhưng bây giờ ngươi giết tam đệ, phụ hoàng nhất định sẽ nổi giận, ngươi khó tránh khỏi tội chết!
Minh Vũ lo lắng buồn phiền nói:
- Bây giờ ngươi không chạy, khi đến Hoàng cung, một phần Cấm Vệ Quân trong hoàng cung chính là thuộc hạ của U Vương, ngươi có chạy đằng trời!
- Đến lúc đó, cho dù Thánh Đăng Phong Các chủ bảo vệ ngươi, ngươi cũng không chạy thoát được đâu!
Nghe đến lời này, Tần Trần lại thấy buồn cười.