Thần Đạo Đế Tôn

Chương 100: Chém giết hoàng tử

Chương Trước Chương Tiếp

Tần Trần đã đến Linh Hải cảnh tam trọng, hai tay, hai cánh tay cùng hai chân đều ngưng tụ Linh Hải. Không giống với vũ giả bình thường, mỗi lần hắn hội tụ Linh Hải cần chín tiểu Linh Hải tụ tập mới có thể viên mãn. Loại ngưng tụ này đủ để khiến cho khi hắn ở Linh Hải cảnh tam trọng có thể có thực lực vượt xa võ giả có cảnh giới Linh Hải cảnh ngũ trọng.

- A...

Trong giây lát, ấn ký kia thiêu đốt, tiếng xèo xèo vang lên, răng rắc, tiếng gãy cũng vang lên, cánh tay trái của Minh Hiên bị gãy, rơi xuống đất rồi hóa thành tro bụi, không lâu sau thì biến mất.

Tu La Viêm Ấn chính là linh quyết nhất phẩm, vốn có chứa viêm khí sát phạt, Tần Trần hấp thu Thiên Hỏa linh tinh, trong cơ thể lại ẩn chứa đan hỏa, phối hợp lại đương nhiên là càng lợi hại hơn!

- A a a...

Lúc này Minh Hiên gào lên. Tần Trần lại dám phế một cánh tay của y. Cánh tay đã biến mất, trừ phi là tìm được thần dược nuôi dưỡng bạch cốt, sinh huyết nhục, nếu không thì lần này y sẽ trở thành một tên phế nhân!

- Giết hắn, xông lên giết hắn cho ta!

Minh Hiên đã hoàn toàn thẹn quá hóa giận. Mà ở một bên, Minh Vũ đã hoàn toàn ngây người. Tần Trần... phế một cánh tay của Minh Hiên. Đây không giống trước đó cắt đứt một cánh tay của Minh Triệt, có thể chữa trị đơn giản! Dù sao, cánh tay của Minh Triệt còn có thể nối được, nhưng cánh tay của Minh Hiên đã hoàn toàn biến mất.

Nếu bị Minh Ung hoàng đế biết được, Tần Trần khó thoát khỏi cái chết! Lúc này Minh Vũ đã hoàn toàn ngây người. Chỉ là hiện tại, hơn mười vị vũ giả Linh Hải cảnh sau lưng Minh Hiên đang xông lên, Minh Vũ không kịp suy nghĩ nhiều mà vọt thẳng ra. Tần Trần vô cùng có khả năng biết bí mật liên quan tới Thanh Nguyệt kiếm cùng Thanh Dương kiếm, không thể chết được! Soạt một tiếng, Minh Vũ vọt thẳng ra, ngăn cản trước người Tần Trần.

- Thanh Long ấn!

Một tay vung ra, lực đạo cường đại tức thì tỏa ra. Ầm... Ấn ký kia khuếch tán hóa thành một ánh hào quang, vọt thẳng lên.

- Tần công tử đi trước, để ta đối phó là được!

- Đi?

Tần Trần lạnh lùng nói:

- Người ta đã muốn giết toàn bộ nhà ta, ta bỏ qua được à?

Nghe vậy, Minh Vũ chỉ cảm thấy đau đầu. Phải làm sao mới ổn đây? Tần Trần hiển nhiên là không sợ trời không sợ đất! Chẳng lẽ hắn không biết người mình muốn giết là một vị hoàng tử sao?

- Bạch Hổ ấn!

Nhìn thấy mười mấy người lên tấn công, Minh Vũ lần nữa đứng ra, nhưng mục tiêu của mười mấy người kia hiển nhiên là Tần Trần.

- Muốn chết!

Thấy những người đó xông về phía mình, Tần Trần hừ một tiếng, sải bước ra, khí tức sát phạt hiện lên. Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện côn nhỏ, một côn đánh ra, một tên vũ giả Linh Hải cảnh tam trọng cầm trong tay binh khí chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại.

Côn nhỏ xuyên qua trường kiếm, đâm thẳng tới bộ ngực của y, xuyên thủng ngực y. Đến chết, y cũng không nhìn ra, Tần Trần nắm trong tay vật gì? Trên đường cái, sáng sớm không có nhiều người lui tới, nhưng chém giết ở bên đường trong đế đô hiển nhiên cũng hấp dẫn không ít người dừng chân quan sát.

Từng thi thể ngã xuống, lúc này sát khí xuất hiện trong đầu Tần Trần. Uy hiếp người nhà của hắn? Cho dù là Minh Ung hoàng đế đứng ở đây, cần vả bạt tai cũng phải vả bạt tai. Rầm rầm... ngay lúc này, từng tiếng xé gió xuất hiện. Góc đường lần lượt từng bóng người chạy như bay tới.

Diệp Tử Khanh dẫn đầu, mấy người Khô lão, Diệp Lượng đằng đằng sát khí chạy tới. Bộp... Một dải trường tiên vụt ra, Diệp Tử Khanh rút roi ra, một gã hộ vệ hét lên rồi ngã gục. Nàng bay thẳng tới bên cạnh Tần Trần, cẩn thận nhìn bốn phía.

- Công tử, ta tới muộn!

- Không tính là muộn!

Lúc này Tần Trần ngừng tay, thản nhiên nói:

- Bọn người kia không uy hiếp được ta!

Nghe thế, nghĩ đến đêm hôm ấy thủ đoạn Tần Trần thi triển ra, Diệp Tử Khanh cũng hiểu, cho dù nàng không đến, Tần Trần vẫn là có thể thong dong giải quyết. Chỉ là lần này, nhìn Minh Hiên phủ phục trên đất bị đoạn mất một tay, Diệp Tử Khanh cũng không có một chút kinh ngạc nào.

Tần Trần xảy ra chuyện gì, nàng cảm giác... đều rất bình thường! Mười mấy bóng người bị Minh Vũ ngăn cản, cũng bị Diệp Tử Khanh ngăn cản. Lúc này Tần Trần cầm côn nhỏ trong tay bước ra, đi tới trước mặt Minh Hiên.

- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?

Minh Hiên hoảng sợ nói:

- Ta chính là hoàng tử của hoàng thất Bắc Minh, nhi tử của Minh Ung đại đế, ngươi dám giết ta sao?

- Đương nhiên dám rồi!

Tần Trần khom người bước ra, đạm mạc nói:

- Ta không giết Minh Triệt, nhớ tới hắn dù sao cũng là hậu nhân của Minh Uyên đại đế nên ta đã tha cho hắn hai lần, nhưng, thêm ngươi lần này chính là lần thứ ba!

- Có câu quá tam ba bận, nếu không thì, người khác sẽ nghĩ ta sợ Minh gia ngươi?

- Ta thấy hậu nhân của tiểu tử Minh Uyên đại đế kia đời sau không bằng đời trước, thanh trừng một vài ác mầm cũng tốt!

Tần Trần vừa dứt lời, côn nhỏ trong tay trong nháy mắt đánh ra. Côn nhỏ không tiếng động lướt đi, tốc độ nhanh đến cực hạn.

- Làm càn!

Ngay lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên. Trên đường cái, mấy thân ảnh cất bước đi tới, người cầm đầu đầu đội hắc quan, chân đạp giày đen, một thân trường bào màu đen ngực thêu một con Kim Long ngũ trảo.

- Lần này lớn chuyện rồi!

Lúc này sắc mặt của Minh Vũ buồn khổ.

- Vương Thúc!

Minh Vũ nhìn nam tử áo đen kia, tức thì chắp tay nói.

- Vũ nhi, ngươi đang làm cái gì vậy? Huynh đệ mình sắp bị người ta giết, ngươi lại còn giúp người ta?

Nam tử áo đen kia không giận tự uy, hai tay chắp về phía sau, mắng.

- Vương Thúc...

- Đừng gọi ta là Vương Thúc, U Vương ta không có một đứa cháu như ngươi!

Nghe vậy, sắc mặt của Minh Vũ trắng bệch.

- Làm sao? Được phong làm Vũ thân vương liền cảm thấy lông cánh mình đã đủ rồi? Có thể tàn sát huynh đệ của mình sao?

- Ta không có...

U Vương! Vị vương gia uy danh hiển hách nhất trong Bắc Minh đế quốc, chính là em ruột của đương kim Hoàng Đế, thân phận địa vị không ai bằng trong triều đình. Bị U Vương răn dạy như thế, sắc mặt Minh Vũ rất khó coi. Bản thân gã xuất thân không cao quý, mẫu hệ yếu ớt, trong hoàng thất có rất ít người coi trọng gã. Tên U Vương kia hừ một tiếng, xoay người nhìn về phía Tần Trần.

- Cho dù Minh Hiên phạm lỗi gì, ngươi muốn làm chuyện tàn sát hoàng tử trên đường phố, ấn tội đáng chết!

Nghe vậy, Diệp Tử Khanh cầm roi dài ba trượng trong tay, đứng ở trước người Tần Trần.

- Cô nhóc của Diệp gia?

U Vương hừ, nói:

- Phụ thân ngươi ở đây thì còn tạm được, mặc dù ngươi đã giác tỉnh hoàng thể, nhưng... chí ít hiện tại cũng chưa coi vào đâu!

- Vậy ngươi có thể thử một chút!

Diệp Tử Khanh hờ hững nói. Nghe thế, U Vương cũng lắc đầu. Ánh mắt cuối cùng vẫn tập trung ở Tần Trần.

- Nếu như ta là ngươi, hiện tại ta sẽ lập tức buông người dưới chân ra!

U Vương đạm mạc nói, ngữ khí mang theo sát cơ lạnh như băng. Lúc này, ánh mắt của mọi người hội tụ ở chỗ Tần Trần. Hiện tại, chuyện đã là hoàn toàn náo loạn. Nếu Tần Trần muốn giết một vị hoàng tử, vị U Vương này sao có thể ngồi xem? Lần này, Tần Trần chắc chắn phải chết!

Nhìn thấy U Vương xuất hiện, côn nhỏ trong tay Tần Trần nhắm thẳng vào hàm dưới của Minh Hiên.

- Cuộc đời ta, không thích nhất là bị... người khác uy hiếp!

Phụt... vừa dứt lời, Tần Trần không chút dừng lại, côn nhỏ xuyên thẳng qua cổ của Minh Hiên, máu tươi không cầm được, chảy ra.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️