Thanh Mộc đàm luận với mọi người xong, trở về vừa hay nhìn thấy hắn khẽ vuốt hai khối xương cốt lai lịch không rõ kia, lập tức một trận quáng mắt, thậm chí có chút tê cả da đầu.
“Cậu không cảm thấy phát sợ sao, còn có, một hồi có phải cậu thật sự sẽ mời ra quỷ thần gì đến hay không?” Thanh Mộc thấp giọng hỏi.
Vương Huyên nói: “Lão Thanh, anh thật không biết nói chuyện, cũng đừng lại lên tiếng. Đừng nhìn hai khối xương bây giờ không hiện thần thánh, năm đó là cái gì? Một khối có thể là xương tay một vị Thiên Tiên Tử nào đó, một khối khác có thể là xương đùi một vị tiên tử nào đó.”
Thanh Mộc liếc xéo hắn, nói: “Cậu sờ như thế, có phải bất kính đối với hai vị tiên tử hay không?”
Vương Huyên nghe hắn vừa nói như vậy, thật đúng là không tốt hạ thủ, tranh thủ thời gian phất tay, nói: “Đi, cứu lão Trần!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây