Thám Hoa Lang

Chương 7: Vô đề

Chương Trước Hết Chương

Song nhi ở thế giới này, luôn là một sự tồn tại lúng túng. Cơ thể của bọn họ so với nam nhân lại có vẻ hơi nhu nhược, khả năng sinh sản lại không bằng nữ nhân. Ngoại trừ một số ít gia đình quyền quý thật lòng yêu thương con cái, sẽ chọn cho song nhi nhà mình một hôn phu có gia thế thấp hơn, gả qua đi làm chính thê, đa số song nhi đều bị bán vào kỹ viện, hoặc là bị đưa vào phủ đệ của các quan lớn, quý nhân làm thị quân.

Lê Diệu Nam cưới công tử Lâm gia, tuy rằng sẽ bị người ngoài khinh thường, bị coi là dựa dẫm vào nhà vợ, nhưng nếu có thể thoát khỏi tình cảnh hiện tại trong phủ, hắn là thật lòng nguyện ý. Vấn đề là hai ngày trước, khi nguyên chủ đi ngang qua vườn hoa nhỏ, đột nhiên nghe thấy các nha hoàn xì xào bàn tán, thì ra công tử Lâm gia kia không đoan chính, bỏ trốn với người khác nhưng không thành, đã sớm không còn trong trắng. Lâm gia vội vàng gả hắn đi cũng là vì muốn che giấu chuyện xấu này.

Lê Diệu Nam như bị sét đánh, cái mũ trên đầu xanh mượt, là nam nhân đều không thể chịu đựng được. Lúc đó hắn liền phun ra một ngụm máu, không thở nổi, ngã xuống đất.

Tỉnh lại lần nữa, linh hồn trong thân thể đã bị hắn chiếm cứ.

Lê Diệu Nam yên lặng thắp hai ngọn nón cho nguyên chủ, cái chết như vậy, thật sự là…

Đang suy nghĩ miên man, giọng nói the thé chói tai của Lý ma ma cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

Chỉ thấy Lý ma ma ưỡn ngực, nhướng mày, thao thao bất tuyệt giáo huấn: “Đương nhiên là phải vui vẻ làm tân lang quan rồi. Kén cá chọn canh như con thì làm sao lấy được vợ tốt. Cũng may là Lâm gia không chê, tiểu công tử Lâm gia, con cưới cũng phải cưới, không cưới cũng phải cưới. Cùng lắm thì sau này nạp thêm mấy tiểu thiếp là được. Con cứ làm ầm ĩ như vậy làm gì, đến cuối cùng người thiệt thòi vẫn là con.”

“Được rồi, ta biết rồi, để ta suy nghĩ thêm.” Lê Diệu Nam nhìn cái miệng đóng mở của bà ta, nhịn rồi lại nhịn mới không phun nước miếng vào mặt bà ta. Loại lời nói trắng trợn này, bà ta cũng nói được. Trong lòng dâng lên một nỗi bi ai khó hiểu, hắn biết đây không phải là cảm xúc của mình.

Lý ma ma bĩu môi, không để tâm đến lời của Lê Diệu Nam, chỉ nhàn nhạt nhắc nhở: “Tùy ngài vậy, viện mới đã được dọn dẹp xong xuôi, tốt nhất là ngài nên tìm thời gian chuyển qua đó sớm một chút, miễn cho người của Lâm gia đến nhìn thấy lại không hay. Còn nữa, đã khỏe rồi thì đừng quên đến chỗ phu nhân thỉnh an.”

Nói xong, Lý ma ma đứng dậy, phủi phủi bụi đất không hề tồn tại trên người, dẫn hai tiểu nha hoàn nghênh ngang rời đi. Lê Diệu Nam trợn mắt há hốc mồm, đây nào phải là hạ nhân hầu hạ hắn, đây rõ ràng là tổ tông!

“Người đâu, chuẩn bị nước, ta muốn tắm.” Lê Diệu Nam quát lớn về phía cửa, trong lòng thật sự rất tức giận, hắn làm chủ nhân mà lại không có chút tôn nghiêm nào.

“Chờ đã!”

“Đến rồi, đến rồi.”

Qua một lúc lâu, Thúy Liễu mới mang theo vẻ mặt không kiêng nhẫn đi vào, lạnh nhạt nhìn Lê Diệu Nam, không nhúc nhích.

Chương Trước Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)