Chỉ đáng thương cho Lê Diệu Nam, vốn đã mất mẫu thân, lại bị phụ thân hận, còn bị nhà cữu cữu giận chó đánh mèo, từ đây liền thật sự không nơi nương tựa. Cuộc sống của hắn ở Lê phủ có thể tưởng tượng được.
Tuy nhiên, mọi việc đều có hai mặt, cũng may là Trương gia làm ầm ĩ, Lê Diệu Nam mới có thể bình an lớn lên. Cho dù chỉ là để ngăn chặn những lời đồn đại bên ngoài, vì thể diện của Lê phủ, Lê Diệu Nam có thể bị nuôi hư, nuôi phế, nhưng lại không thể nuôi chết, nuôi tàn. Nếu không, chỉ riêng nước miếng của người đời thôi, cũng đủ để dìm chết người của Lê gia. Chỉ dựa vào mấy người tâm phúc do Trương thị để lại, Lê Diệu Nam sao có thể sống đến bây giờ, e là đã bệnh chết trên giường từ lâu, cũng không đợi được kẻ ngoại lai như hắn chiếm cứ thân xác này.
Thật là một đứa trẻ đáng thương, Lê Diệu Nam khẽ thở dài, không ngờ đứa trẻ xui xẻo này còn bi thảm hơn hắn. Cha mẹ hắn tuy ly hôn, nhưng ít nhất còn có ông nội yêu thương. Trước khi mất, ông nội còn để lại cho hắn 30% cổ phần của tập đoàn Lê thị, khiến cho mẹ kế đỏ mắt.
Có câu nói thế này, có được tất sẽ có mất, tiền tài động lòng người, cũng chính vì 30% cổ phần này, từ nhỏ đến lớn hắn liên tục gặp tai họa, cho dù có giả vờ ăn chơi trác táng, đề phòng cẩn mật đến đâu, cuối cùng vẫn là mất mạng. Chỉ tiếc kế hoạch trước đó, không biết tên kia có hành động theo kế hoạch hay không.
Chắc là có, Lê Diệu Nam cười nham hiểm, không còn hòn đá cản đường là hắn, hành động của tên kia hẳn là sẽ càng thêm thuận lợi, ít nhất cũng không cần chia thêm cổ phần, còn tiết kiệm được một khoản tiền lớn, tiện nghi hắn rồi.
Trong lòng hắn chỉ có chút áy náy với ông nội, nếu ông nội biết hắn phá của như vậy, chỉ sợ sẽ tức đến mức nhảy ra khỏi quan tài.
Nhưng thì sao chứ, quan hệ giữa hắn và mẹ kế, từ khi có được 30% cổ phần bắt đầu, đã là không chết không thôi. Hắn thừa nhận mình trước nay chính là một kẻ ích kỷ, thứ hắn không cho, người khác đừng hòng cướp được, thứ hắn không có được, người khác cũng đừng hòng có được, hắn chính là một tên khốn như vậy đấy!
Điều duy nhất Lê Diệu Nam tiếc nuối là, không thể tận mắt chứng kiến ngày tàn của tập đoàn Lê thị.
Kỳ thật, những chuyện này cũng không phải là quan trọng nhất, chuyện kiếp trước, qua rồi thì thôi, như gió thoảng mây bay.