Lẽ ra Trương thị gả thấp, sau khi vào cửa, cuộc sống phải rất tốt mới đúng. Ai ngờ chưa đầy ba tháng, một chiếc kiệu nhỏ từ cửa sau của Lê Phủ đã nâng thiếp thất vào cửa, bảy tháng sau sinh non một đứa con trai bụ bẫm. Nếu nói trong chuyện này không có mờ ám, ai mà tin?
Trương gia hối hận đến xanh ruột, nhưng chuyện đã rồi, con gái đã gả đi rồi có thể làm sao đây? Vì muốn con gái sống tốt ở Lê gia, cho dù có tức giận đến đâu cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Trương thị cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, hoàn toàn hết hy vọng với trượng phu. May mà bụng bà cũng rất tranh đua, một năm sau liền sinh ra Lê Diệu Nam. Có con trai bên cạnh, lại có nhà mẹ đẻ và Lê lão thái gia làm chỗ dựa, từ đó bà liền đóng cửa sống qua ngày, dồn hết tâm sức vào con trai. Nếu vẫn luôn như vậy, đến khi Lê Diệu Nam trưởng thành, bà cũng liền hết khổ. Ai có ngờ đâu, năm Lê Diệu Nam 4 tuổi, Lê lão thái gia đột ngột phát bệnh qua đời. Không còn vị này chống lưng, Lê phủ hoàn toàn trở thành thiên hạ của Lê lão phu nhân. Cuộc sống của Trương thị càng thêm gian nan, tuy có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, nhưng dù sao Trương gia và Lê gia cũng là hai họ khác nhau. Cho dù Trương gia có thế lực đến đâu, cũng không thể quản lý chuyện hậu trạch của nhà người khác. Mấy năm sau, Trương thị qua đời, để lại một đứa trẻ thơ dại bảy tuổi, thật đáng thương.
Trương gia cũng vì chuyện này mà gây náo loạn một trận, nhưng vì Lê Diệu Nam, cuối cùng cũng bỏ qua, Lê Diệu Nam dù sao cũng là cốt nhục duy nhất của Trương thị để lại. Cuối cùng, bọn họ chỉ niêm phong toàn bộ của hồi môn của con gái, giao cho Lê Diệu Nam tự mình bảo quản, còn người của Lê gia, bọn họ không hề tin tưởng bất kỳ ai.
Ban đầu, bọn họ nghĩ làm như vậy, ít nhất có thể cho cháu ngoại thêm chút chỗ dựa, sống tốt hơn một chút, nhưng lại không biết sự nhường nhịn của bọn họ ở trong mắt Lê Thái An lại là trào phúng, bọn họ thỏa hiệp, Lê Thái An càng muốn ép sát.
Lúc đó, tuy rằng Lê Thái An nhẫn nhịn, nhưng vừa xoay người, hiếu kỳ chưa đến một năm, ông ta đã vội vàng nâng Mã Ngọc Liên lên làm chính thất, giáng một cái tát vào mặt Trương gia.
Hành động này đã hoàn toàn chọc giận Trương gia, bọn họ trực tiếp dẫn người đến Lê gia gây sự. Chuyện này lúc đó rất ầm ĩ, hầu như cả thành Dương Châu đều biết, thậm chí còn có cả tấu chương tố cáo, tội danh sủng thiếp diệt thê tuy không lớn, nhưng cũng khó tránh khỏi tội danh quản lý gia đình không nghiêm. Con đường làm quan của Lê Thái An cũng dừng bước ở đó. Lê lão phu nhân luống cuống, Lê lão gia rốt cuộc cũng sợ hãi, lúc này mới bắt đầu hối hận vì đã không nghe lời cha mình, chỉ là bọn họ có hối hận cũng đã muộn.