Chỉ là không biết Xuân Hương này là người của ai, biết rõ hắn chán ghét phu nhân, chán ghét hôn sự này đến cực điểm, vậy mà vẫn cố tình nhắc đến trước mặt hắn. Nếu là nguyên chủ, lúc này chỉ sợ đã nổi trận lôi đình, đối với đám người Lý ma ma cũng là căm ghét tới đỉnh điểm. Nếu thật sự làm lớn ra chuyện, người mất mặt vẫn là hắn. Với sự thiên vị của cha hắn, khẳng định sẽ không thể thiếu một hồi phiền toái, nói không chừng sau khi thành thân sẽ nhân cơ hội này mà phân gia, đuổi tên chướng mắt là hắn ra khỏi nhà.
Đường đường là nhị thiếu gia của Lê phủ, đích tử do chính thất sinh ra, mà lại rơi vào tình cảnh này, thật là đáng thương.
Dựa và ký ức, Lê Diệu Nam biết thiếu niên cùng tên cùng họ này với mình, bảy tuổi đã mất mẫu thân, chưa đầy một năm, phụ thân đã nâng thiếp thất lên làm chính thất, chỉ vì thiếp thất này là biểu muội kiêm tình yêu đích thực của ông ta. Nguyên chủ đến giờ vẫn chưa trưởng thành sai lệch, cũng là nhờ công lao của bà vú, chỉ tiếc, bà vú 6 năm trước đã bị phu nhân kiếm cớ đuổi ra khỏi phủ. Từ đó, thiếu niên ngày càng trở nên âm trầm, tính tình cũng càng thêm khó chịu, chỉ biết vùi đầu vào sách vở, vọng tưởng có tên trên bảng vàng, có thể phun ra ác khí trong lòng.
Nhưng mà, khoa cử sao có thể dễ dàng thi đậu như vậy, không nói đến chuyện khác, chỉ cần nhìn kế phu nhân kia, bà ta sao có thể dễ dàng cho hắn ngóc đầu? Thân phận đích tử của nguyên chủ giống như một con dao cắm vào tim kế phu nhân, không chỉ tượng trưng cho sự sỉ nhục của bà ta, mà còn là bằng chứng cho việc bà ta từng là thiếp thất.
Chuyện xưa cũng rất cẩu huyết và cũ rích. Vị kế phu nhân này họ Mã, tên Ngọc Liên, là thanh mai trúc mã với Lê lão gia. Lê lão phu nhân đối với chuyện này cũng tỏ vẻ vui mừng, cho dù chỉ là để giúp đỡ nhà mẹ đẻ, bà cũng ủng hộ con trai và cháu gái thân càng thêm thân.
Nhưng Lê lão thái gia lại khác, Lê gia xuất thân nông dân, tằng tổ phụ khổ công học hành, 53 tuổi trúng cử mới thay đổi địa vị. Căn cơ của Lê gia vốn dĩ đã nông cạn, Lê lão thái gia đương nhiên là chướng mắt Mã gia xuất thân gia đình bình dân, một lòng chỉ muốn tìm cho con trai một mối hôn sự tốt.
Khi đó, Lê Thái An cũng rất tranh đua, tuổi còn trẻ đã thi đỗ tú tài. Lúc đó, Lê lão thái gia đã nhìn trúng con gái của thượng quan nhà mình, là đích thứ nữ của thông phán Dương Châu - Trương đại nhân, liền độc đoán quyết định hôn sự này cho con trai.