Lê Diệu Nam cười lạnh, nếu không phải sợ bị đánh đòn, e là lúc này hắn cũng tìm không thấy người hầu hạ. Hắn liếc nhìn nàng một cái, sau đó nhàn nhạt nói: “Ta đói rồi, dọn cơm đi.”
“Đều đã giờ này rồi.” Lạc Hà rõ ràng không vui.
Lê Diệu Nam nén giận trong lòng, xuyên không vốn đã khó chịu rồi, tự dưng đến một nơi xa lạ không nói, ngay cả một tiểu nha hoàn cũng dám lên mặt với hắn: “Bảo ngươi đi thì đi đi.”
Lạc Hà hoảng sợ, có thể thấy được, Lê Diệu Nam trước nay chưa từng nói năng gay gắt như vậy. Trong lòng tuy bất mãn, nhưng cũng không dám thật sự làm loạn, rầm rì một tiếng, chán ghét liếc nhìn Lê Diệu Nam một cái, rồi quay đầu bỏ đi: “Nô tỳ đi ngay.”
Lê Diệu Nam nhẹ nhàng thở ra, trong lòng nhịn không được cười khổ, tình cảnh của nguyên chủ chỉ sợ còn tệ hơn hắn đã nghĩ.
Chậm rãi ngồi dậy khỏi giường, tùy tiện lấy một bộ y phục màu xanh trong tủ. Vừa mặc xong, liền có một nha hoàn bưng đồ ăn bước vào, nhưng không phải là đại nha hoàn Lạc Hà vừa rồi.
Lê Diệu Nam cũng không để ý, dường như đã đoán trước được, sự chú ý của hắn rất nhanh đã bị đồ ăn hấp dẫn.
Chỉ có hai món mặn một món canh đơn giản, nhìn màu sắc cũng không phải là đồ mà chủ nhân nên ăn. Nhưng lúc này Lê Diệu Nam cũng không quan tâm nhiều, hai ngày hai đêm một giọt nước cũng chưa uống, hắn đã sớm đói đến mức cả người vô lực, liên tục ăn ba chén mới cảm thấy dễ chịu.
“Đem xuống đi.” Lê Diệu Nam dùng khắn lau miệng, sau đó nhìn nha hoàn kia hỏi: “Những người khác đâu?”
“Thưa nhị thiếu gia, Lạc Hà tỷ tỷ đã đến chỗ phu nhân rồi, Thúy Liễu tỷ tỷ và Lý ma ma đang ở tân viện, mấy ngày nữa là ngày đại hỉ của ngài, bọn họ đang bận rộn chuẩn bị.”
Lê Diệu Nam cười nhạt, nhìn kỹ nha hoàn kia: “Ngươi là Xuân Hương?”
Xuân Hương mừng rỡ, không ngờ nhị thiếu gia lại nhớ tên mình, vội vàng hành lễ: “Dạ, là nô tỳ.”
Nụ cười trên mặt Lê Diệu Nam nhạt đi một chút: “Được rồi, lui xuống đi, ta muốn yên tĩnh một lát.”
Xuân Hương muốn nói lại thôi, nhưng thấy nhị thiếu gia không muốn nói chuyện, đành phải dọn dẹp chén đũa, vẻ mặt mất mát lui xuống.
Đợi nàng ta đi rồi, Lê Diệu Nam mệt mỏi xoa thái dương. Nguyên chủ để lại cho hắn một đống hỗn độn, người bên cạnh không phải là tai mắt thì cũng là kẻ vong ân bội nghĩa, bên ngoài còn có mẹ kế nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, thật sự là bốn bề thụ địch.