Lê Diệu Nam bị âm thanh ồn ào đánh thức, hắn nhớ rõ mình bị tai nạn xe cộ, đây là bệnh viện nào mà ồn như vậy?
Không, không đúng, trong mũi không hề có mùi thuốc sát trùng nào.
Nơi này không phải bệnh viện, vậy là ở đâu?
Lê Diệu Nam nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, hắn tuy là một tên ăn chơi trác tán nhưng vẫn được giáo dục đàng hoàng, lập tức nghĩ ngay đến âm mưu liên quan đến tai nạn xe cộ. Lẽ nào lại là người phụ nữ kia giở trò?
Lê Diệu Nam cố gắng mở mắt ra, vừa mở mắt liền ngẩn người. Căn phòng cổ kính trước mắt là nơi nào? Mấy người phụ nữ mặc trang phục cổ đại bên cạnh là ai? Đây là phim trường nào? Hắn nhéo mình một cái thật mạnh, hắn thề, hắn tuyệt đối không phải đang nằm mơ .
“Nhị thiếu gia tỉnh rồi!” Nghe thấy động tĩnh của hắn, một cô gái ăn mặc như nha hoàn cất giọng hô to, mấy người bên cạnh lập tức vây lại.
“Cái gì, cái gì, cuối cùng cũng tỉnh rồi à.”
“Tỉnh lại là tốt rồi.”
“Thật là xui xẻo.”
Mấy người phụ nữ ríu rít, Lê Diệu Nam bị sự ồn ào của bọn họ làm cho đau đầu. Một vài hình ảnh không thuộc về ký ức của hắn hiện lên trong đầu, còn nhỏ đã mất mẹ, bị cha lạnh nhạt, mẹ kế nham hiểm, bị anh em khinh thường cười nhạo, khổ công đọc sách, thi rớt, bị ép đính hôn… Từng cảnh tượng như thể chính mình đã trải qua, Lê Diệu Nam đau đầu như muốn nổ tung, hai mắt tối sầm, lại lần nữa hôn mê bất tỉnh.
Trong phòng lại là một trận hỗn loạn.
Lần nữa tỉnh lại, đã là xế chiều.
Nhìn căn phòng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, Lê Diệu Nam biết mình đã xuyên không, hơn nữa còn xuyên đến một triều đại chưa từng xuất hiện trong lịch sử.
Hắn nên cảm thấy may mắn vì mình chưa chết sao?
Lê Diệu Nam tự giễu nghĩ, từ một người đàn ông 32 tuổi, biến thành một thiếu niên xinh đẹp 17 tuổi, trẻ lại mười mấy tuổi, tính ra hắn còn có lời.
Khác với sự ồn ào ban ngày, lúc này trong phòng một người cũng không có, đủ thấy vị Lê nhị thiếu gia này ngày thường bị lạnh nhạt đến mức nào.
Cảm thấy thân thể có chút vô lực, Lê Diệu Nam liền dựa theo ký ức của nguyên chủ gọi một tiếng: “Lạc Hà!”
Không lâu sau, một tiểu nha hoàn xinh xắn vén rèm bước vào, miệng còn lải nhải: “Ôi trời! Nhị thiếu gia của ta ơi, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi. Hôm nay phu nhân đã phái người đến, nếu ngài còn không tỉnh, bọn nô tỳ sẽ lại bị đánh đòn mất.”