Thẩm phu nhân trước mặt trượng phu vẫn phải nói tốt cho con trai: "Chàng xem, hôm qua chúng ta còn nói phải để ý nó, đừng để nó gây ra chuyện gì trước khi thành thân. Hôm nay chính nó đã nghĩ đến rồi. Ta còn chưa nói gì, tất cả đều là do nó tự mình nghĩ ra, tự mình làm. Ta cũng là đến lúc ăn cơm tối mới biết."
Nam nhân nếu ngay cả nữ sắc cũng không tự chủ được thì sẽ không làm nên chuyện lớn. Thẩm lão gia vẫn khá hài lòng về điểm này của Thẩm Đề. Nhưng ông vẫn khẽ "hừ" một tiếng.
Thẩm phu nhân dùng khuỷu tay huých ông: "Chàng còn chuyện gì không hài lòng nữa?" "Nó khi nào mới thật sự hiểu được Phùng thị bây giờ đã khác xưa rồi?" Thẩm lão gia thản nhiên nói.
Con gái Phùng gia bây giờ chỉ là một nữ tỳ, Thẩm Đề vậy mà vẫn coi nàng ta là tiểu thư khuê các, vì tránh hiềm nghi mà tự mình dọn ra ngoài. Công tử nhà ai lại vì một nữ tỳ mà tự mình chuyển ra ngoài chứ. Thẩm lão gia không có ý trách cứ Phùng Lạc Nghi, chỉ là ông cho rằng Thẩm Đề không nhận thức được thân phận đã thay đổi của Phùng Lạc Nghi, không chấp nhận được sự xoay vần của số phận, đó là biểu hiện của sự chưa trưởng thành.
Chẳng cần nói từ quan lại thành nô lệ. Phải biết là hơn hai mươi năm trước, phụ thân của Thẩm lão gia có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi, biết bao nhiêu quan viên đã bỏ mạng. Vợ con của họ thì chịu kết cục như thế nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây