Tam lão gia cũng chắp tay nói: "Phụ thân."
Lão thái gia nói: "Chuyện của hồi môn của Tiểu Oánh không cần các ngươi phải nhọc lòng. Việc này ta tự có sắp xếp, từ giờ phút này trở đi, tất cả phải ngậm miệng lại cho ta, không ai được phép nói linh tinh trước mặt Tiểu Oánh, khiến nó phải bận lòng."
Nói đoạn, lão thái gia nhìn Ân đại phu nhân, căn dặn: "Tiểu Oánh là nữ nhi, cần phải được dạy dỗ cẩn thận, đừng để con bé nhiễm phải thói xấu, chỉ có như vậy mới giữ được tâm hồn trong sáng."
Vì lời nói của lão thái gia, nên từ trên xuống dưới nhà họ Ân, không ai dám bàn tán chuyện của hồi môn trước mặt Tứ cô nương, sợ làm bẩn con bé. Ngay cả Đại phu nhân, tuy là do lão thái gia căn dặn, hàng ngày phải dạy dỗ Ân Oánh cách quản lý gia đình, nhưng cũng không hề nhắc đến chuyện của hồi môn. Ân Oánh cả ngày chỉ lo nghĩ đến chuyện tiền bạc, của hồi môn, cứ như vậy, nàng bình an vô sự sống qua mấy tháng. Đó cũng là khoảng thời gian yên bình cuối cùng của nàng trước khi xuất giá.
Tháng chạp, tuyết rơi dày đặc. Trong lúc Ân Oánh đang ngồi trong phòng, bên cạnh là lò sưởi ấm áp, trên người mặc áo bông thật dày, thì lão thái gia cho người đến gọi nàng sang thư phòng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây