“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết. Ngươi muốn theo ta đi kinh thành. Đời này không biết có thể trở về được mấy lần. Cho dù trở về thì có thể cho người khác cái gì?”
Ân Oánh Oánh dội nước lạnh vào Quỳnh Nhi mấy ngày nay rõ ràng đã tự mãn.
Nàng đã lạnh lùng quan sát một thời gian, người bên cạnh hiển nhiên đều bị ảnh hưởng ít nhiều. Cái này cũng không có gì đáng trách, chính là chủ nhân trong phủ còn như vậy, một đám nha đầu mười mấy tuổi chưa từng đọc sách chưa từng thấy việc đời thì có thể thế nào? Tự mãn một chút cũng là bình thường.
Có thể tỉnh ngộ ra là tốt rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây