Hai cô cháu vừa đi đường vừa nói chuyện ăn uống.
Ân Oánh dùng bữa đều do đại phòng bếp chuẩn bị, thật ra không có nhiều sự lựa chọn. Chỉ khi nào thèm ăn thứ gì đó đặc biệt, nàng mới bỏ tiền ra đến đại phòng bếp gọi món, hoặc là đưa tiền cho người canh cửa, nhờ họ ra ngoài mua.
Thẩm phu nhân thì tự do hơn nhiều, cha mẹ chồng bà ta đều đã qua đời, trong nhà không có ai quản thúc, bà ta là chủ mẫu, muốn ăn gì thì ăn cái đó.
Hương vị món ăn ở kinh thành khác xa Hoài Khê, vốn dĩ Thẩm phu nhân chỉ muốn kể cho Ân Oánh nghe như một câu chuyện. Không ngờ Ân Oánh đều có thể nói chuyện được, từ hương vị đến cách làm đều có thể nói ra một hai, những lời nhận xét cũng rất đúng trọng tâm. Dường như nàng là một người sành ăn vậy.
Thẩm phu nhân tò mò hỏi: "Sao con lại biết nhiều như vậy?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây