"Tề Vân, khi ở phủ Tín vương, ta nhìn thấy cáo thị, nhìn thấy ngươi được phong làm Thám hoa, lại không biết Lạc Nương lưu lạc nơi nào, đến khóc ta cũng không dám khóc, chỉ sợ mắt sưng lên sẽ bị người khác nhìn ra."
"Tề Vân, khi trở về kinh thành, ta được biết Lạc Nương vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, bình an vô sự, ta không dám tin, cứ ngỡ như mình đang nằm mơ."
"Tề Vân, ngươi hãy làm người tốt đến cùng, giúp Phùng gia thêm lần này nữa, nhị ca cầu xin ngươi!"
Thế nhưng, ánh mắt Thẩm Đề vẫn lạnh nhạt như trước, không hề dao động.
Ánh mắt lạnh lùng ấy nhìn về phía Phùng Dực.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây