Ân Vọng Thịnh ở lại dùng cơm trưa, sau đó đi tham quan nhà cửa, tấm tắc khen: “Dượng thật hào phóng.”
“Dượng chưa bao giờ là người keo kiệt.” Ân Oánh nói: “Nhưng huynh phải biết dượng cần gì, muốn huynh làm gì.”
Ân Vọng Thịnh nghiêm mặt, hỏi: “Oánh muội, lát nữa gặp dượng, ta nên làm bộ dạng gì đây?”
Ân Oánh suy nghĩ một lát, nói: “Hay là huynh thở dài vài tiếng, nhỏ vài giọt nước mắt cũng được. Dù sao cũng là ca ca ruột, phải tỏ vẻ đau lòng cho muội một chút, nếu không thì bạc tình quá.”
“Chậc, nói cứ như ta không đau lòng cho muội ấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây