Cho dù cuối cùng không thể đàm phán, Khác Tĩnh hầu cũng không thể trở mặt với Thẩm gia. Nếu không, hắn ta sẽ trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa. Nếu hắn ta là loại tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, lòng dạ hẹp hòi, tân đế làm sao có thể yên tâm giao phó kinh quân bảo vệ kinh thành cho hắn ta. Người ngồi ở vị trí đó, nhất định phải là người trung nghĩa, hoàng đế mới có thể yên tâm. Tiễn Thẩm Đề rời đi, Ân Oánh trở về sương phòng: "Chúng ta nói tiếp chuyện lúc nãy."
Hôm nay ca ca của Phùng Lạc Nghi là Phùng Ngọc đến phủ, bất luận là theo thân phận ngoại nam hay thân phận của Phùng Lạc Nghi, thì nàng đều không nên xuất hiện. Vừa lúc Vương Bảo Quý đến tìm nàng bẩm báo.
Vương Bảo Quý thở dài: "Lần này có rất nhiều ruộng tốt được rao bán, haiz, nếu chúng ta có nhiều bạc hơn một chút..." Ân Oánh cười nói: "Ta biết ý của ngươi. Nhưng không được, đây là tài sản riêng của ta, phải tính toán rõ ràng với Hàn lâm và Thẩm gia. Không thể lẫn lộn."
Kỳ thật từ sau tháng năm, giá lương thực tăng vọt, rất nhiều bá tánh trong kinh thành đã phá sản. Điều khiến người ta khó có thể chịu đựng nhất chính là cơn đói.
Mặc dù chưa đến mức phải đổi con để ăn, nhưng rất nhiều người đã phải bán hết gia sản, cuối cùng là bán cả nhà. Khi đó, Vương Bảo Quý đã đến tìm Ân Oánh, đề nghị nàng nhân cơ hội này mua thêm đất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây