[Nàng ta nói thẳng là bản thân chưa sinh con, lại gả cao. Chậc, lần đầu tiên thuộc hạ thấy có nữ tử nào nói chuyện thẳng thắn như vậy.] [Nhưng nói như vậy cũng tốt, rõ ràng minh bạch, mọi người sẽ không hiểu lầm.]
[Chính nàng ta cũng nói, là vì không muốn mọi người hiểu lầm. Là người hiểu chuyện, cho nên mới trực tiếp từ chối.]
"Nghe nói nàng ta là người không tệ." Phùng Tốn nói: "Lúc Từ Cao Bằng đến đòi người, nàng ta cũng tự ý từ chối mà không báo với Thẩm phu nhân..."
Nghe đến cái tên Từ Cao Bằng, giống như chuyện của kiếp trước, Phùng Lạc Nghi phản ứng một lúc, mới nhớ ra là ai. "Đại tỷ phu?" Nàng kinh ngạc nói: "Tại sao hắn lại đến đòi muội? Năm đó hắn không chịu thu nhận muội cơ mà." Nàng thật sự khó hiểu: "Tỷ tỷ không phải đã qua đời rồi sao? Hắn đến từ lúc nào? Không có ai nói cho muội biết. Hắn muốn muội làm gì? Muội đã là người của Thẩm gia rồi."
Không cần phải nương tựa tỷ tỷ, tỷ phu mà sống nữa. Huống chi tỷ tỷ cũng đã không còn, nàng và tỷ phu ở chung sẽ rất bất tiện. Phùng Tốn nhìn nàng, ánh mắt sâu xa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây