Ân Oánh nghĩ, so với nam nhân, so với tôn giáo, có lẽ đứa bé này mới là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của Phùng Lạc Nghi.
Tháng sáu thu hoạch vụ hè, nộp thuế vụ hè, tá điền cũng phải nộp tô.
Tháng bảy, Ân Oánh nhận được khoản thu tô đầu tiên trong đời. Có đôi khi nghĩ lại, bản thân mình cũng đã trở thành địa chủ rồi, nàng lại cảm thấy có chút không chân thật. So với ruộng tốt thì giá cả thấp hơn một chút, có được ắt có mất.
Vương Bảo Quý vẫn luôn giúp nàng mua ruộng. Ruộng tốt không phải dễ mua, Ân Oánh nói ruộng trung bình cũng được. Ruộng trung bình cũng có cái giá của ruộng trung bình, tốn không đến chín trăm lượng bạc.
Cứ như vậy, ngoại trừ một trăm mẫu ruộng lúc trước, Ân Oánh lại mua thêm được tám mươi mẫu. Ngân lượng mua ruộng vẫn còn, hơn nữa lại có thêm thu nhập, Ân Oánh bèn nói với Vương Bảo Quý: "Tiếp tục mua đi. Chuyện này cũng không vội."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây