"Không, ý ta là, hiện tại tuy chưa biết Phùng thị rốt cuộc có thai hay không, nhưng chúng ta cứ coi như là nàng ấy đã có thai đi." Ân Oánh nói, "Nàng ấy mới mười bảy tuổi, tính tình lại như vậy, nếu thật sự có thai, chàng nên ở bên cạnh bầu bạn với nàng ấy nhiều hơn, để nàng ấy an tâm."
Nhưng trong nhận thức của Thẩm phu nhân, thiếp thất một khi đã mang thai, nên tránh xa nam chủ nhân, để tránh nam chủ nhân không kiềm chế được mà làm tổn thương đến thai nhi.
Trong nhận thức của Thẩm phu nhân, thiếp thất có hai tác dụng, một là hầu hạ nam nhân, hai là sinh con cho nam nhân. Cho dù Phùng thị và Thẩm Đề có duyên phận như vậy, nhưng Thẩm phu nhân không cho rằng Thẩm Đề nên dành nhiều thời gian bầu bạn với Phùng thị. Bởi vì nàng ta đã là thiếp thất.
Cũng như mẹ chồng sẽ không qua lại với thiếp thất của con trai, phu quân cũng không nên dành thời gian cho thiếp thất đang mang thai. Thiếp thất mang thai, giao cho chính thê là được rồi, nếu xảy ra chuyện gì, chỉ cần tìm chính thê là được. Ân Oánh bỗng nhiên nhớ đến Ân gia ở Hoài Khê.
Nàng trốn ở Ân gia mười năm, mặc dù những cặn bã phong kiến này Ân gia cũng đầy rẫy, nhưng nàng ở Ân gia là nữ nhi, nàng mượn thân phận này trốn trong tiểu viện, tránh được tất cả mọi chuyện, trồng hoa trồng cỏ, không phải lo cơm áo, mười năm thoải mái mà tốt đẹp biết bao.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây