"Ngày mai chúng ta đến thư phòng." Ân Oánh nói: "Số sách ta mượn lần trước đã xem xong rồi." "Chuẩn bị chút điểm tâm cho Trúc Chi, nha đầu kia rất thích."
Trên đường đi, Trường Xuyên len lén quan sát Thẩm Đề.
Rõ ràng là trước kia, tâm trạng của Hàn lâm rất dễ đoán, vui vẻ chính là vui vẻ, không vui vẻ chính là không vui vẻ. Khi đó hắn còn nhỏ, cũng có thể hiểu rõ ràng. Bây giờ hắn đã lớn, sao lại trở nên khó hiểu như vậy? Thường thì không phân biệt được Hàn lâm rốt cuộc là vui vẻ hay là không vui vẻ. Thật kỳ lạ.
Hơn nữa, sao hôm nay lại đến thư phòng? Nếu không muốn nghỉ ngơi ở Cảnh Vinh viện, ngài ấy có thể đến chỗ di nương mà. Thật sự không hiểu nổi.
Thôi, không nghĩ nữa. Trường Xuyên ôm cuộn tranh, chạy một mạch đến rừng trúc trước thư phòng, lớn tiếng gọi: "Trúc Chi! Trúc Chi!" Trúc Chi vội vàng chạy ra: "Hàn lâm."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây