Chiếu Hương không còn cách nào khác, chỉ đành lặng lẽ lui xuống. Phùng Lạc Nghi đợi a hoàn kia lui xuống, liền gọi Nguyệt Tiêu vào hầu hạ.
Nguyệt Tiêu nhẹ giọng hỏi: "Di nương, người muốn nghỉ ngơi một chút sao?"
Phùng Lạc Nghi biết rõ cho dù giờ phút này có nằm xuống cũng không thể nào ngủ được, liền nói: "Ta còn chưa buồn ngủ, lại đây mài mực cho ta." Nguyệt Tiêu vâng lời đi tới, quỳ gối bên cạnh án thư, mài mực cho nàng.
Vừa mài mực, Nguyệt Tiêu vừa nói: "Số điểm tâm kia, Di nương người cũng không động đến, cứ để như vậy rất lãng phí. Để lâu sẽ không còn ngon nữa."
Phùng Lạc Nghi nghe vậy, liếc mắt nhìn sang đĩa điểm tâm đặt trên án thư, bên trong có bốn miếng điểm tâm được sắp xếp thành hình cánh hoa. Tiểu Ân thị vì lấy lòng Thẩm Đề, mỗi ngày đều cố ý sai người đưa thêm hai loại điểm tâm đến Lạc Anh Uyển, muốn thể hiện bản thân là người hiền huệ. Nàng ta làm như vậy cũng đúng, "hiền huệ" mới là phẩm chất mà một vị chính thê nên có. Ít nhất, trước mặt Thẩm Đề, nàng ta vẫn luôn đi đường chính đạo. Thẩm Đề đường đường là Trạng Nguyên lang, lại là con cháu thế gia, nhất định sẽ kính trọng một vị phu nhân như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây