Vì vậy, nàng muốn hỏi ý Thẩm Đề.
Trong đầu Thẩm Đề bất giác hiện lên hình ảnh chiếc váy đỏ rực rỡ hôm nào, kim tuyến lấp lánh, mỗi bước chân nàng như giẫm lên trái tim hắn. Cảm giác trong lòng hắn lúc này, nói khó chịu cũng không phải, mà nói dễ chịu thì lại càng không. "Ừ." Hắn thản nhiên đáp.
Ân Oánh bèn thay y phục, vấn lại tóc.
Quỳ Nhi cũng hiểu ra, hôm nay ra ngoài khác với trước đây, cần phải ăn diện cho thật tươm tất. Nàng sợ tay nghề của mình không hợp thời thượng kinh thành, bèn chủ động nhường chỗ cho Lục Yên.
Chuyện liên quan đến thể diện của chủ tử, Lục Yên cũng không từ chối, nhận lấy lược, vấn tóc cho Ân Oánh thành kiểu búi Lạc Nhạn. "Kiểu này giữ được lâu, không dễ bị bung." Nàng vừa chải vừa nói, "Tóc được búi gọn gàng, cũng không lo bị người khác vô ý chạm vào. Hội hoa đông người, có khi chỉ cần một cái vung tay áo, một cái phe phẩy quạt cũng đủ khiến mái tóc của các tiểu thư khác bung bét cả." "Vậy thì thật là tức chết." Ân Oánh cười nói, "Cất công ăn diện lộng lẫy, lại bị người ta phá hỏng, ai mà chẳng tức."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây