Bây giờ ngẫm lại, thật sự là buồn cười.
Nàng không biết trời cao đất dày là gì, lại dám gửi những bài thơ buồn cười như vậy cho Thẩm Đề. Cũng may lúc đó hắn còn trẻ. Nếu bây giờ đưa cho hắn, chắc chắn hắn sẽ nhíu mày.
Phùng Lạc Nghi gật đầu: "Được."
Nhưng nàng cầm bút hồi lâu, mặc dù mực đã nhỏ xuống giấy Tuyên Thành, lan ra một mảng đen, nhưng nàng vẫn không thể viết ra được một bài thơ nào khác. Tâm trạng và cảm xúc của con người có thể che giấu bằng biểu cảm và giọng điệu, nhưng lại không thể nào che giấu bằng thơ ca. Phùng Lạc Nghi suy nghĩ một lúc, cố gắng nhớ lại những bài thơ mà các vị phu nhân trước kia thường hay sáng tác. Cuối cùng nàng chọn được một bài, sau đó chậm rãi chép ra. Bài thơ này có lẽ không hay bằng những bài thơ nàng tự sáng tác, nhưng nó lại tràn ngập sự vui vẻ và mãn nguyện của một người phụ nữ có cuộc sống giàu sang sung túc. Chiếu Hương đọc xong, khen: "Bài này nghe hay đấy."
Ý thơ đơn giản dễ hiểu, đọc lên khiến người ta cảm thấy thoải mái vui vẻ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây