Âm sắc tuyệt vời, khó trách lại được Thẩm Đề yêu thích đến vậy.
Phùng Lạc Nghi nở nụ cười.
Hôm nay Thẩm Đề không đến chỗ nàng, nàng biết. Nhưng khi ở bên nàng, hắn sẽ vứt bỏ mọi thứ, chỉ tập trung vào nàng.
Nếu như thế giới của hai người chính là toàn bộ thế giới thì tốt biết bao, nếu như không có những người khác thì tốt biết bao. Phùng Lạc Nghi vừa gảy đàn, vừa nghĩ, lúc Thẩm Đề ở bên cạnh Ân Oánh, hắn có giống như vậy không? Hai người bọn họ ở bên nhau, có mười ngón tay đan vào nhau, thân mật, như hình với bóng hay không? Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi Phùng Lạc Nghi vụt tắt, nàng ta nhìn ngọn nến, trầm mặc không nói.
Trong một ngày, Thẩm Đề đã tặng hết hai cây đàn mà hắn yêu thích nhất. Tuy hắn vẫn còn những cây đàn khác, nhưng đều không thể sánh bằng hai cây đàn này. Làm xong việc, Thẩm Đề vẫn chưa vội trở về.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây