Bình thường Chu Tự Cẩm ở Chu phủ vẫn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, hiếm khi có cơ hội để tâm sự nỗi lòng: “Tiểu phượng hoàng, nhưng mà em thật sự không muốn xuất giá, vừa nghĩ tới phải thành thân, em đã cảm thấy thật buồn nôn, dựa vào cái gì em phải mang theo đồ cưới của mình gả đi, tự mình nuôi mình, còn phải cho hắn nạp thiếp, còn phải chiếu cố thiếp thất và đám con cái do thiếp thất của hắn sinh chứ?”
Vốn dĩ Hứa Phượng Minh không có cảm giác gì đối với chế độ hôn nhân một chồng một vợ nhiều thiếp của Đại Chu, thế nhưng vừa nghe Chu Tự Cẩm nói như vậy, hắn cũng cảm thấy chế độ này quá không hợp lý.
Tự Cẩm tiếp tục dốc bầu tâm sự: “Em có tiền như vậy, em có thể không kết hôn, tự mình đặt mua một tòa nhà, nuôi một nhóm thiếu niên xinh đẹp, em cũng không làm gì bọn họ, chỉ nhìn cho bổ mắt, tốt biết bao nhiêu!”
Hứa Phượng Minh rốt cuộc nghe không nổi nữa: “Chu Tự Cẩm em thật dám nghĩ, ta còn chưa nghĩ như vậy đâu!”
Chu Tự Cẩm sáp lại gần Hứa Phượng Minh, cười hì hì nói: “Vậy người nuôi một đám thiếu niên xinh đẹp, em thấy cũng được nha!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây