Lúc nhỏ chàng từng bị trúng độc, cho đến nay độc trong người vẫn còn sót lại chưa giải được hết, trước giờ mỗi lần gần đến mùa mưa, chàng đều phát bệnh, xương cốt đau nhức đến mức không thể chịu nổi.
“Có phát sốt không?” Chu Tự Cẩm đang định giơ tay sờ lên trán của Hứa Phượng Minh, nhớ ra mình chưa có rửa tay bằng xà bông, liền đưa trán lại gần, dán lên giống như khi còn bé, thấy trán Hứa Phượng Minh nóng hầm hập, biết nàng ấy đang phát sốt, liền nhỏ giọng hỏi: “Có uống thuốc không?”
Hứa Phượng Minh chột dạ chớp mắt một cái, không nói gì.
Chu Tự Cẩm vừa nhìn liền biết nàng ấy vẫn chưa uống thuốc, lạp tức phân phó nói: “Đưa thuốc của cô nương tới đây!”
Đợi Chu Tự Cẩm rửa tay sạch sẽ xong, cởi áo khoác lớn bên ngoài ra, một nha hoàn áo xanh trắng trẻo thanh tú dùng khay bưng thuốc tới.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây