Vì Chu Dận và Triệu Cống là lão sư của Lâm Kỳ nên thản nhiên nhận lễ.
Hồng Vũ đế nhìn Lâm Kỳ, thấy chàng mi thanh mục tú, da thịt trắng nõn, dáng người mảnh khảnh, một thân áo bào màu vàng cam, trông chàng tươi mát tuấn tú không nói nên lời, trong lòng vui mừng: “Kỳ nhi, thần sắc hôm nay rất tốt, chắc là đêm qua ngủ sớm.”
Lâm Kỳ nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh, trong veo thuần khiết, như con nai nhỏ ngoan ngoãn trong rừng: “Phụ hoàng, đêm qua con mất ngủ, ước chừng đến giờ Sửu mới ngủ.”
Hồng Vũ đế: “...”
Nhìn lại Lâm Kỳ, trong mắt ông tràn đầy thương yêu: “Đứa nhỏ này, chắc chắn là bài học quá nhiều, lao tâm lao lực, vì vậy mới mất ngủ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây