Tự Cẩm nằm gọn trong vòng tay Lâm Kỳ, tim đập thình thịch, lại sợ với cân nặng của mình, sẽ khiến cả Lâm Kỳ và mình cùng ngã, lúc đó chắc chắn sẽ rất đau: “Tiểu phượng hoàng, người vẫn nên thả em xuống đi, người quá gầy, em cứ cảm thấy chỉ giây tiếp theo thôi người sẽ làm em rớt xuống đất!”
Lâm Kỳ cảm thấy Tự Cẩm coi thường mình, chàng ôm Tự Cẩm đi về phía trước dọc theo hành lang, nói: “Nhìn muội rất mập, nhưng xương cốt lại nhẹ, ôm không tốn sức chút nào.”
Tự Cẩm: “... Người mới xương cốt nhẹ!”
Nàng giãy giụa nói: “Thả em xuống!”
Lâm Kỵ sợ nàng rớt xuống, vội vàng đặt nàng lên ghế mỹ nhân ở hành lang phía tây.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây