Trịnh phu nhân nghĩ đến Hứa nhị tiểu thư mới mất, trong lòng Tự Cẩm không biết sẽ đau lòng đến mức nào, liền dịu dàng nói: “Trên đỉnh Thúy Vân ở núi Bắc Mang có một tòa đạo quan, tên là Thượng Thanh Cung, tương truyền là nơi lão đạo sĩ luyện đan, ta cùng con qua bên đó đi dạo một chút.”
“Núi Bắc Mang?” Trong đầu Tự Cẩm hiện ra vô số bài thơ liên quan đến núi Bắc Mang, trong đó ấn tượng sâu nhất chính là tập thơ Chín bài thơ cổ của Đào Uyên Minh, nàng từng vẽ núi Thanh Long vào mùa đông cùng với Hứa Phượng Minh, cuối cùng Hứa Phượng Minh đề thơ, bài thơ này chính là bài thơ Hứa Phượng Minh đã viết.
Cho tới bây giờ, Tự Cẩm vẫn có thể đọc thuộc lòng bài thơ đó -- “Xa xa lầu cao trăm thước, nhìn rõ bốn bề hoang vắng. Chiều về mây trắng bay, sớm mai chim én bay. Trong tầm mắt là núi sông hùng vĩ , đồng bằng mênh mông. Kẻ sĩ xưa vì danh lợi, hùng hồn tranh giành lấy công danh. Mai này trăm năm tuổi, lại trở về Bắc Mang. Thông reo gió hát vi vu, mồ cao thấp thoáng bên nhau.”
Nàng còn nhớ cảm giác cô đơn và buồn bã lúc ấy khi trước mặt nàng và Hứa Phượng Minh là núi non hoang vu, con sông khô cạn và những chiếc lá vàng úa.
Nghĩ đến chuyện cũ, trong lòng Tự Cẩm thấy không thoải mái, thở dài nói: “Cô mẫu, có một câu thơ rất cô tịch thê lương liên quan đến núi Bắc Mang...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây