Chu Dận không khỏi nở nụ cười, nắm tay Chu phu nhân, nhẹ nhàng nói: “A Lâm, nàng lại nói lời ngu ngốc gì vậy, Tự Cẩm là nữ nhi của ta, Thiến Hề và Phán Hề cũng là nữ nhi của ta, ta đều thương yêu chúng như nhau, chỉ là từ nhỏ Tự Cẩm đã không có nương, ta lại chưa từng chăm sóc nó, bây giờ ta chỉ là muốn bù đắp lại cho nó nhiều hơn một chút. Nàng không nên suy nghĩ nhiều.”
Trượng phu đã nói ra những lời ấy, đám sương mù dưới đáy lòng Chu phu nhân cũng tan đi, nói: “Thiếp đều biết, chỉ là...”
Mặc dù trong lòng bà đều hiểu rõ, nhưng trong thâm tâm vẫn có chút không thoải mái khi xảy ra chuyện.
Chu Dận mỉm cười nói: “Con người sống trên đời này, nào có luôn thuận buồm xuôi gió, lúc nào cũng sẽ có chuyện phát sinh, sẽ luôn phải đối mặt với khó khăn, nếu là người một nhà, thì sẽ cùng nhau đối mặt, không phải lúc vinh hoa phú quý thì là người một nhà, vừa gặp chuyện thì quay đầu bỏ chạy.”
Chu phu cảm thấy hơi xấu hổ, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, vùi đầu vào trong ngực của trượng phu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây