Đây là dị tượng khi thành tựu Tử Phủ mới xuất hiện, hơn nữa, chỉ có loại Tử Phủ chất cực tốt, cơ hồ không có tạp sắc, mới có thể dẫn động dị tượng rực rỡ như vậy!
Khác với người khác, lúc này Văn Trạch lại sắc mặt xanh mét, nhìn chằm chằm quang hoa màu tím trên động phủ.
Tát mặt!
Đây quả thực chính là tát mắt trước đông người, hắn vừa mới nói Tụ Linh Trận rác rưởi như vậy nhiều nhất chỉ thành tựu Linh Phủ màu lam, người ta liền dẫn động dị tượng tử khí đông lai rồi!
Quan trọng nhất là, cho dù là trong lòng hắn cũng minh bạch, chỉ bằng vào thanh thế của dị tượng này, liền đoán ra được, phẩm chất Tử Phủ đối phương mở ra tuyệt đối vượt xa hắn.
Phải biết rằng, tuy hắn được xưng là thành tựu Tử Phủ, nhưng trên thực tế, có rất nhiều tạp sắc, chỉ có thể miễn cưỡng xem như Tử Phủ phẩm chất kém nhất, căn bản không thể so với loại thiên tài chân chính như Vân Mộng Chân.
Chỉ là, hắn có thế nào cũng không ngờ được, chỉ một Linh Tê Kiếm Tông, không ngờ cũng có thiên tài có thể dẫn động dị tượng thành tựu Tử Phủ.
Lại nghĩ tới Bạch Nhạc này, có khả năng còn có giao tình với Vân Mộng Chân, sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi.
Đồng thời, dị tượng trên Thiên Tâm Phong cũng kinh động toàn bộ Linh Tê Kiếm Tông!
Bất kể là Hà Dao, hay là Vân Mộng Chân và Tử Dương Chân Nhân đều bị kinh động, cơ hồ là đồng thời hướng ánh mắt về phía Thiên Tâm Phong.
- Tử khí đông lai!
Sắc mặt hơi nghiêm lại, cho dù là với sự tự phụ của Tử Dương Chân Nhân, cũng không khỏi có chút động dung.
Luận nhãn quang, hắn hơn xa Văn Trạch, chỉ nhìn cái, hắn đã biết, có thể dẫn phát dị tượng bực này, mở ra tất nhiên là Tử Phủ phẩm chất cao nhất, cái này không chỉ là thiên phú tốt là có thể làm được! Nếu không có linh vật chân chính chống đỡ, căn bản không cung cấp được linh khí dồi dào như vậy.
Cơ hồ không cần nghĩ cũng biết, hiện giờ Linh Tê Kiếm Tông căn bản không thể lấy ra được loại bảo vật này, cho dù là có, cũng tuyệt đối không nỡ dùng trên người một đệ tử mở Linh Phủ.
Ánh mắt rơi xuống trên người Vân Mộng Chân, Tử Dương Chân Nhân thản nhiên hỏi,
- Hiện giờ đột phá, chắc chính là Bạch Nhạc mà ngươi nói đó hả?
- Không sai!
Gật đầu, Vân Mộng Chân cũng không có ý giấu diếm,
- Ta nợ hắn một cái nhân tình, cho nên tặng hắn một trái Linh Khư Quả, giúp hắn trùng kích Tử Phủ, hiện tại xem ra. . . cũng không lãng phí Linh Khư Quả của ta.
Mí mắt hơi giật giật, Tử Dương Chân Nhân chung quy vẫn không nói gì.
Vân Mộng Chân trực tiếp thừa nhận là nàng ta giúp Bạch Nhạc, hắn còn có thể nói gì? Linh Khư Quả tất nhiên quý giá, nhưng dẫu sao đó cũng là của Vân Mộng Chân, Vân Mộng Chân nguyện ý tặng, không ai nói được gì.
Huống chi, dẫu sao Bạch Nhạc cũng dùng rồi, cho dù là hắn phản đối, chẳng lẽ còn có thể thu hồi được à?
- Linh Khư Quả tất nhiên tốt, nhưng cũng phải là hắn có căn cơ thừa nhận mới được! Dựa vào ngoại vật cường hành trùng kích Tử Phủ, chưa chắc đã là chuyện tốt! Thánh Nữ muốn giúp hắn, cũng không nên ngược lại thành hại hắn thì hơn.
Khẽ hừ một tiếng, Tử Dương Chân Nhân không mặn không nhạt nói.
- Nhân tình thì ta đã trả rồi, hắn là thành hay bại, có liên quan gì tới ta?
Thản nhiên đáp một câu, Vân Mộng Chân lại ngay cả hứng thú nhìn thêm một cái cũng không có, quay về trong đại điện.
Nàng ta tất nhiên không phải thật sự không quan tâm tới thành bại của Bạch Nhạc, nhưng trong lòng nàng ta cũng rất rõ ràng, tuyệt đối không thể để bất kỳ ai nhìn ra được là nàng ta coi trọng Bạch Nhạc, nếu không, đối với Bạch Nhạc mà nói, đó là họa chứ không phải phúc.
- Thánh Nữ đã giúp hắn, cũng coi như là cơ duyên của hắn! Nếu hắn có thể thuận lợi thành tựu Tử Phủ, vậy cũng chưa chắc đã không thể dẫn về tông môn.
Nhìn bóng lưng của Vân Mộng Chân, như hiểu ra gì đó, Tử Dương Chân Nhân thản nhiên nói.
- Nếu Tử Dương Chân Nhân có hứng thú, tự đi tìm hắn bàn là được, Thánh Nữ nhất mạch của ta, chưa từng có quy củ nhận nam đệ tử.
Đầu cũng không quay lại, Vân Mộng Chân trực tiếp đáp lại một câu.
Nàng ta không phải chưa nghĩ tới dẫn Bạch Nhạc về Đạo Lăng Thiên Tông, nhưng lần này Tử Dương Chân Nhân tới, lại khiến nàng ta càng lúc càng minh bạch tình cảnh của mình! Nếu không tìm về được Côn Ngô Kiếm, cho dù chính nàng về tông cũng là tình cảnh gian nan, càng đừng nói tới mang Bạch Nhạc cùng về.
Trên đời này không có tường không lọt gió, nếu thực sự để Bạch Nhạc rơi vào trong tay Tử Dương Chân Nhân, chưa chắc đã không thể phát hiện dị thường, đến lúc đó, mới là phiền thực sự.
Cho nên, nàng ta chỉ có thể bày ra thái độ thờ ơ như vậy, khiến Tử Dương Chân Nhân mất đi hứng thú.
Dẫu sao, tuy Tử Phủ hiếm có, nhưng đứng ở độ cao của Tử Dương Chân Nhân, đúng là sẽ không quá để ý.
Huống chi, Linh Tê Kiếm Tông đã trả giá nhiều như vậy, cho dù Tử Dương Chân Nhân nhúng tay, chỉ sợ tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhường ra Bạch Nhạc.
Một Tử Phủ cảnh dẫn động dị tượng, đối với Đạo Lăng Thiên Tông mà nói, tất nhiên hiếm có, nhưng cũng tuyệt không phải là thế ắt phải có.
Nhưng đối với Linh Tê Kiếm Tông mà nói, đó tuyệt đối là hy vọng quật khởi của tông môn, bất chấp tất cả mọi giá, nhất định phải bảo vệ cho bằng được.
Vả lại, nói đi cũng phải nói lại. . . Vân Mộng Chân kỳ thật cũng rất hiểu tính tình của Bạch Nhạc, chỉ bằng vào tính tình mắt để trên đỉnh đầu của Tử Dương Chân Nhân và môn hạ đệ tử của hắn, Bạch Nhạc tuyệt đối không chịu được, căn bản là không thể đáp ứng.
Chỉ nghĩ tới đây, Vân Mộng Chân không khỏi lại có chút đau đầu.
Từ lúc nào, mình không ngờ lại hiểu tên khốn khiếp Bạch Nhạc đó như vậy?
Có điều. . . Tên này, chắc sẽ không thất bại chứ?
Đưa lưng về phía Thiên Tâm Phong, Vân Mộng Chân nhìn thì không thèm quan tâm, nhưng trên thực tế tâm tư lại vẫn bồng bềnh về phía nơi đó.
Nếu thật sự có thể thành công, như vậy. . . Có lẽ, ngày sau, thật sự có thể có cơ hội gặp lại chăng?
- Bạch Nhạc, lần này, ngươi phải tranh chút khí thế! Đừng làm phí Linh Khư Quả của ta.