Không thể phủ nhận, đệ tử như Bạch Nhạc thực sự quá ưu tú, lấy để uẩn Linh Tê Kiếm Tông, có thể xuất hiện đệ tử như thế, quả thực là cơ duyên nghìn năm khó gặp, dù ai cũng không nỡ vứt bỏ.
- Chỉ là đệ tử nội môn sợ rằng còn chưa đủ!
Lắc đầu, Từ Phong lần nữa nói:
- Trong bản tông, nếu là thiên tài tư chất thượng đẳng, vốn cũng có thể đặc biệt thu vào nội môn bồi dưỡng, hơn nữa, giờ mới chẳng qua một tháng ngắn ngủi, người này lại đã bước đến Dẫn Linh thất trọng, tin tưởng không quá lâu liền có thể khai mở Linh Phủ, ban thưởng như thế, xa xa không cách nào khiến nó quy tâm.
- Huống hồ, thiên phú kiếm đạo của Bạch Nhạc, Vân tiên tử cũng chứng kiến qua... Nếu Vân tiên tử mở miệng dẫn hắn vào Đạo Lăng Thiên Tông! Tông chủ cho rằng, chỉ mỗi thân phận đệ tử nội môn liệu có lưu được hắn không?
Nhắc tới Đạo Lăng Thiên Tông, Hà Diêu không nhịn được cười khổ:
- Từ trưởng lão, khoan nhắc đến quan hệ cá nhân giữa Bạch Nhạc và Vân tiên tử, riêng bằng mỗi thân phận Đạo Lăng Thiên Tông, chỉ cần đưa ra cành ô-liu, ai còn có thể cự tuyệt?
- Vậy nên, ta cho rằng trước đó, chúng ta nhất định phải giành trước định ra danh phận!
Trong mắt chớp qua một tia tinh mang, Từ Phong trầm giọng nói:
- Lấy cớ hắn tu thành Linh Tê Kiếm Quyết, tông chủ đích thân ban cho hắn thân phận truyền nhân cách thế của kiếm tổ... Đặc ý thu làm đệ tử chân truyền bản tông, thế nào?
Lời này vừa ra ra, Hà Diêu không khỏi trợn tròn mắt, hiển nhiên làm sao cũng không nghĩ đến, Từ Phong lại dám đề ra kiến nghị hoang đường như vậy.
Đúng, quá hoang đường!
Đệ tử chân truyền không tính là gì, nhưng truyền nhân cách thế của Linh Tê Kiếm Tổ, thân phận này thực sự quá khoa trương, một khi tọa thực, địa vị liền gần như chỉ dưới mỗi tông chủ là hắn, ngay cả trưởng lão trong tông môn cũng không quản thúc được Bạch Nhạc.
Phải biết, Bạch Nhạc mới vẻn vẹn chỉ là Dẫn Linh Cảnh mà thôi, thế này khác gì trò đùa đâu?
- Thân phận đệ tử cách thế của kiếm tổ có thể tạm thời giữ kín không nói ra, báo riêng cho mỗi Bạch Nhạc là được, đợi sau này hắn thực sự khai mở Linh Phủ lại tuyên bố với bên ngoài, thế là được rồi.
Từ Phong tiếp tục giải thích:
- Đương nhiên, cái thân phận này, chúng ta nhất định phải nói cho Vân tiên tử.
- Đạo Lăng Thiên Tông là đệ nhất thiên tông chính đạo trong thiên hạ, chẳng lẽ còn dày mặt đoạt đệ tử với kiếm tổ Linh Tê Kiếm Tông chúng ta? Dù Vân tiên tử nguyện ý, chỉ sợ Đạo Lăng Thiên Tông cũng sẽ không đáp ứng.
Bình tĩnh nhìn Hà Diêu, Từ Phong trầm giọng nói:
- Tông chủ, phải biết, một khi Bạch Nhạc thực sự cảm ngộ Linh Tê Kiếm Quyết, hắn thật có thể lần nữa bổ toàn tâm pháp, tiếp tục truyền thừa Linh Tê Kiếm Quyết... Đây là chuyện can hệ tới số mệnh cơ duyên của bản tông, vô luận thế nào cũng nhất định phải lưu Bạch Nhạc lại bản tông!
Bổ toàn tâm pháp, bốn chữ này tựa như ma chú, nháy mắt liền kích trúng tử huyệt của Hà Diêu!
Giả như thật có thể bổ toàn tâm pháp, khiến cho truyền thừa Linh Tê Kiếm Quyết tái hiện, đối với Linh Tê Kiếm Tông sẽ có ý vị thế nào? Quả thực không cách nào dùng lời để diễn tả.
Chỉ bằng điểm này liền đủ khiến hắn đánh vỡ hết thảy quy tắc.
- Được rồi!
Gật đầu, Hà Diêu lập tức đưa ra quyết định:
- Cứ làm theo ngươi nói, cho hắn đãi ngộ tốt nhất, dù có dốc hết tài nguyên bản tông cũng nhất định phải bồi dưỡng Bạch Nhạc!
- Tông chủ anh minh!
Nghe được Hà Diêu đáp ứng, lúc này Từ Phong mới triệt để yên tâm, chỉ có thực sự tận mắt chứng kiến biểu hiện kinh diễm của Bạch Nhạc mới có thể hiểu được tại sao lại chấn kinh đến thế.
Chỉ có đánh vỡ hết thảy ước thúc, mới có thể lưu lại thiên tài này.
Từ Phong sống cả đời tại Linh Tê Kiếm Tông, cảm tình đối với tông môn sâu hơn bất cứ người nào, mà thời này khắc này, hắn xác thực nhìn thấy hi vọng khiến tông môn lần nữa quật khởi trên người Bạch Nhạc.
Đương nhiên, từ tư tâm mà nói, thật ra hắn cũng rất muốn trước đề thăng Bạch Nhạc thành đệ tử nội môn, thậm chí đích thân thu Bạch Nhạc làm môn hạ!
Phải biết, nếu ngày sau Bạch Nhạc thật có thể danh chấn thiên hạ, bằng vào thân phận này, Từ Phong có thể được đến vinh quang và lợi ích không thể tưởng tượng.
Ý tưởng tuy tốt đẹp, nhưng Từ Phong đồng thời cũng rõ ràng ý thức được, vô luận lấy thiên phú kiếm đạo của Bạch Nhạc, hay là quan hệ giữa Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân, hắn đều không tư cách trở thành sư phụ Bạch Nhạc.
So với huyễn tưởng không thực tế kia, chẳng bằng dứt khoát chặt đứt vọng niệm, xuất phát từ góc độ lý trí nhất, triệt để lưu Bạch Nhạc lại trong tông môn.
Chỉ là, từ sâu trong nội tâm, Từ Phong vẫn khó mà ức chế hối hận, nếu đương sơ lúc mới nhìn thấy Bạch Nhạc, hắn có thể càng quyết đoán một ít, thu Bạch Nhạc làm môn hạ, cơ hội lần này đã không trôi đi qua ngay trước mắt như thế.
Hết thảy tựa hồ chính ứng với câu nói kia, có lẽ... Đây là số mệnh!
…