Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 255: Họ mạc không có ai là người tốt (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Đạo Lăng Thiên Tông tuy cường đại, nhưng những thiên tài ma đạo kia tuyệt đối cũng không kém.

Cứ phải để cho bọn Văn Trạch ăn chút thiệt thòi, khi đó mới thực sự ý thức được tình thế nghiêm trọng.

Nghĩ vậy, Bạch Nhạc liền không nói gì thêm mà quay sang Hà Tương Tư hỏi:

- Tư tỷ, lần này ngươi còn muốn đánh cuộc với Mạc Vân Tô không?

Lúc trước khi lần đầu tiên Bạch Nhạc phát sinh xung đột với Mạc Vân Tô liền nghe Mạc Vân Tô nói qua, Hà Tương Tư muốn đánh cuộc với Mạc Vân Tô, hai người đều không mang lệnh bài thân phận đệ tử Thất Tinh Tông, trực diện với uy hiếp trong Thất Tinh Tháp.

Giờ lại thêm người Huyết Ảnh Ma Tông, nếu làm như vậy, khả năng liền sẽ nguy hiểm.

Thoáng chút do dự, cuối cùng Hà Tương Tư vẫn lắc đầu, kiên trì nói:

- Chuyện giữa ta và hắn, sau cùng đều phải kết thúc! Huống hồ, trước đây đã nói tốt rồi, giờ há lý nào lại đổi ý.

Không đợi Bạch Nhạc lên tiếng, Hà Tương Tư đã nói tiếp:

- Ngươi yên tâm, nếu thật gặp chuyện không thể ứng phó, ta sẽ không gượng chống.

- Lại là cái tên Mạc Vân Tô kia?

Hừ nhẹ một tiếng, Văn Trạch nói:

- Vừa rồi ngươi mới nhắc đến người Huyết Ảnh Ma Tông, hắn tên gì?

- Mạc Vô Tình.

Bạch Nhạc đành chịu đáp.

- Cái gì Mạc Vân Tô, Mạc Vô Tình, hai đứa này đều họ Mạc, không ai là người tốt cả. Theo ta thấy, giết sạch cả hai luôn là xong.

Bất mãn liếc Bạch Nhạc một cái, Vân Trạch khinh thường nói:

- Nếu ngươi không tiện động thủ, ta giúp ngươi thịt hắn là được.

- . . .

- Đa tạ ý tốt của Văn sư huynh, nhưng đây là chuyện riêng giữa ta với hắn, tốt nhất vẫn nên để ta tự tay kết liễu.

Lắc đầu, Hà Tương Tư lần nữa cự tuyệt.

Lời nói đến thế, Văn Trạch tự nhiên không tiện lắm mồm thêm nữa.

Tựa hồ nghĩ đến điều gì, Văn Trạch lại quay sang Bạch Nhạc nói:

- Bạch Nhạc, ta nghe sư tôn nhắc qua, Thất Tinh Tháp này có vẻ rất thú vị, chúng ta thì cũng thôi, riêng với ngươi lại rất quan trọng! Chuyện Huyết Ảnh Ma Tông ngươi không cần để ý, cứ toàn lực xông tháp, thử xem có thể được đến phần truyền thừa kia không.

- Ta hiểu!

Gật đầu, Bạch Nhạc dứt khoát đáp ứng.

Lần này, bản thân hắn tham gia là vì truyền thừa Thất Tinh Tháp, đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Huống hồ, khoan nhắc đến chuyện này, chỉ bằng Vân Mộng Chân từng xông qua, Bạch Nhạc liền quyết tâm nhất định phải tận lực hoàn thành.

Hắn từng nói muốn đuổi kịp bước chân Vân Mộng Chân, như vậy há có thể ngay cả Vân Mộng Chân lúc chín tuổi đều không sánh bằng?

- Được rồi, dù sao Thất Tinh Tháp cũng sắp mở ra! Đến lúc đó, chúng ta chờ tin tức tốt từ ngươi.

Vỗ vai Bạch Nhạc, Văn Trạch lại nghĩ tới Lý Phù Nam, lập tức bổ sung thêm:

- Cả tên Lý Phù Nam kia nữa, cái mẹ gì mà Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, ta nghe liền khó chịu, nếu có cơ hội, ngươi cứ đánh mặt hắn cho ta, cái thá gì, còn dám kêu gào với ta.

Nghĩ đến vừa nãy bị Bạch Nhạc ngưng chiến, Văn Trạch liền càng thêm khó chịu:

- Ta nhắc qua với ngươi rồi đấy, nếu ngươi không làm được thì cứ nói sớm, đừng đợi chuyện lần này kết thúc, ta còn phải đích thân đi giáo huấn hắn.

- . . .

Lườm hắn một cái, đối với loại thái độ coi trời bằng vung này của Văn Trạch, Bạch Nhạc thực sự cũng bó tay hết cách.

Mặc dù chưa từng giao thủ với Văn Trạch, nhưng Bạch Nhạc lại biết thực lực Lý Phù Nam.

Nói câu không dễ nghe, nếu thật động thủ, sợ rằng Văn Trạch chưa hẳn đã chiếm được tiện nghi.

Đương nhiên, lời này hắn không thể tùy tiện nói lối ra, bằng không, vậy liền không phải đả kích Văn Trạch, mà hẳn nên trước chuẩn bị sẵn sàng làm một trận với Văn Trạch.

Chút tâm tư kia của Văn Trạch, Bạch Nhạc tự nhiên rõ ràng.

Mặc dù trước đây đã hóa thù thành bạn, nhưng chỉ cần có cơ hội, Văn Trạch tất sẽ giở lại mánh cũ, giáo huấn mình một phen để vãn hồi mặt mũi.

Đương sơ lúc đối mặt Lý Phù Nam, Văn Trạch nói câu kia, mặc dù là đùa, nhưng chưa hẳn đã không lộ ra ý nghĩ thật của hắn.

Không thể dùng tới Thông Thiên Ma Quân, chỉ bằng chút thực lực hiện tại, dù đã bước vào Linh Phủ trung kỳ, Bạch Nhạc lại cũng tự biết rõ ràng, kiên quyết không chịu tự rước lấy nhục.

- Có nghe hay không?

- Biết, biết!

Quệt quệt môi, Bạch Nhạc thuận miệng bậy bạ:

- Ngươi tốt nhất vẫn nên xử lý chuyện Huyết Ảnh Ma Tông trước, đừng để lật thuyền trong mương, cắm ở dưới tay họ Mạc, đến lúc đó ta lại phải đi ra tìm về mặt mũi cho ngươi.

- Ta phi, ngươi cứ tự lo chính mình cho tốt là được! Cứ chờ xem, để coi đến lúc đó, là ai lật thuyền.

Thần tình không đáng nhìn Bạch Nhạc một cái, Văn Trạch bực bội đáp.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)