Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 253: Quá ngưu bức (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Càng khiến người khó mà tin tưởng chính là, người quất tới không phải Bạch Nhạc, mà là Văn Trạch.

Trên thực tế, lấy thực lực Bạch Nhạc, dù thật động thủ cũng rất khó thành công.

Đổi thành Vân Trạch, vậy lại khác, chỉ là. . . Mạc Vân Tô rõ ràng thiên hướng Văn Trạch mà!

- Văn sư huynh, ngươi đây là có ý gì?

Chịu một quất, Mạc Vân Tô tức đến hộc máu, sắc mặt trướng hồng, buồn bực chất vấn.

- Ta đang nói chuyện với bằng hữu, ngươi tính là cái thá gì, cũng dám xen ngang?

Mắt lạnh nhìn Mạc Vân Tô, Vân Trạch lạnh giọng nói.

Vù vù!

Câu này mới thật sự là thạch phá thiên kinh!

Đừng nói Mạc Vân Tô, tại trường, ai nấy đều há hốc mồm.

Bằng hữu!

Hai chữ này phân lượng nặng lắm, xuất thân Đạo Lăng Thiên Tông, lại là đệ tử Tử Dương Chân Nhân, thân phận Văn Trạch cực cao, ngay cả Lý Phù Nam đều không được hắn để vào trong mắt, khăng khăng lại nói Bạch Nhạc là bằng hữu, há lại có lý này?

- Không thể nào, sao ngươi quen biết người Đạo Lăng Thiên Tông?

Gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Mạc Vân Tô không dám tin hỏi.

Vuốt vuốt cánh mũi, Bạch Nhạc lười nhác đáp:

- Ta là ai? Ta chính là cái tên gia hỏa mà hắn nói hận không trước đánh một trận ngay từ đầu kia!

- . . .

Lời này vừa ra, trận này tự nhiên khó mà đánh tiếp được.

Quệt quệt môi, Bạch Nhạc quay sang trực diện Văn Trạch, nghiêng đầu nói:

- Nể mặt ta cũng khó chịu với mặt trắng nhỏ này, liền không tính toán với ngươi, ta mời ngươi uống rượu, đi không?

- Nói trước, không phải rượu ngon ta không uống.

Ánh mắt quét qua Lý Phù Nam một lượt, khí thế trên thân Văn Trạch chợt tán đi, lúc này mới đáp nói.

- Nhất định phải là rượu ngon, đi, ta dẫn ngươi đi làm thịt nhà giàu.

Cười dài gật đầu, Bạch Nhạc vỗ ngực cam đoan.

- Bạch Nhạc, ngươi không thể chỉ mời Văn sư huynh, rượu không quản đủ, chúng ta không chịu đâu.

Văn Trạch đáp ứng, đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tôn trước kia từng đi qua Linh Tê Kiếm Tông ở cạnh đó cũng ồn ào nói muốn đi theo.

- Yên tâm, chúng ta đi ăn nhà giàu, rượu thịt quản đủ!

Nhìn những khuôn mặt quen thuộc kia, trong lòng Bạch Nhạc bất giác vui vẻ, cười lớn đáp.

- Tư tỷ, ngươi đi không?

Quay đầu liếc nhìn Hà Tương Tư, Bạch Nhạc không quên gọi nàng.

Thấy Bạch Nhạc kề vai đi cùng đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, chúng nhân tại trường không khỏi há hốc mồm, thật lâu mà không ai lên tiếng.

Nếu nói, vừa nãy còn có người hoài nghi Văn Trạch chẳng qua là tìm cớ để xuống đài, như vậy lúc này, ai nấy đều không nói được nên lời, chẳng lẽ lại đi chế giễu đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông đang diễn kịch.

Chỉ bằng mỗi mình Mạc Vân Tô thì còn chưa đủ để bọn hắn làm thế.

Lát sau chúng nhân mới dần hồi thần, hiện trường lập tức triệt để sôi trào!

- Tên Bạch Nhạc này rốt cục là ai?

- Không phải nghe nói chỉ là xuất thân tiểu gia tộc Thanh Châu Thành ư? Sao lại đáp lên quan hệ với Đạo Lăng Thiên Tông?

- Cái gì mà đáp lên quan hệ, người ta là bằng hữu hàng thật giá thật, không thấy vừa rồi Bạch Nhạc mắng đối phương gà chọi, người ta đều không trở mặt? Mẹ nó, đúng là ngưu bức!

- . . .

Lần này Bạch Nhạc mới thực sự tính là nổi danh, đại nổi danh.

Mấy ngày qua, đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông kia đều mắt cao hơn đỉnh, ai nấy đều nhìn được rõ ràng, đừng nói chúng đệ tử, dù là trưởng lão Thất Tinh Tông bình thường, bọn hắn đều không quá để vào trong mắt.

Khăng khăng, chỉ chớp mắt cái tên Bạch Nhạc tựa hồ xuất thân thấp hèn, ngay cả Mạc Vân Tô đều khinh thường lại thành bằng hữu của đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này, dù là Lý Phù Nam đều bị gạt sang một bên.

Đừng thấy Bạch Nhạc nhảy ra, tựa hồ cả tay đều không động, nhưng ngưu bức lại muốn che cũng không che đi được!

Đặc biệt là cầm đi so sánh thái độ mà đối phương dành cho Mạc Vân Tô, tương phản kịch liệt đó càng khiến người khắc sâu ấn tượng không thôi.

Như thế kể ra, lần này Mạc Vân Tô quả thực là vai phụ tốt nhất, là viên đá kê chân hoàn mỹ nhất.

Đứng ngây ra đó, cảm nhận ánh mắt nóng rực mà đám đông dồn lên thân mình, hai mắt Mạc Vân Tô tối sầm lại, phun ra một búng máu, đứng đều đứng không vững, cảm giác này, phảng phất như còn không bằng ngất đi cho xong.

Từng ấy năm tới nay, đây mới là lần đầu tiên hắn cảm thấy khuất nhục như thế!

- Bạch Nhạc! ! !

Nhìn vào Mạc Vân Tô, thần tình Hà Tương Tư có chút phức tạp, nhiều năm vậy rồi, mặc dù nàng luôn một mực đối địch với Mạc Vân Tô, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy Mạc Vân Tô nhếch nhác đến vậy.

Vết máu bị kiếm quất đi ra trên khuôn mặt càng thêm phần chói mắt.

Phong thái, khí độ và khí chất có phần suất khí kia, giờ này khắc này phảng phất như đều tan biến sạch sẽ.

Giờ đây, Hà Tương Tư đột nhiên cảm thấy, tựa hồ đã không còn hận hắn như trước.

Trầm mặc khoảnh khắc, Hà Tương Tư cuối cùng xoay người lại, dứt khoát đuổi theo đám Bạch Nhạc, rời khỏi chỗ này.

- Quá khứ, cuối cùng rồi cũng qua. . .

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)