Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 251: Thanh châu đệ nhất thiên kiêu (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Ngẩng đầu lên, ngữ khí Lý Phù Nam nhất thời hơi biến, danh chấn Thanh Châu, Lý Phù Nam tự nhiên cũng có ngạo khí Lý Phù Nam, dù đối mặt đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, hắn cũng sẽ không dễ dàng cúi đầu.

- Hả?

Chân mày khẽ nhướng lên, trong mắt Văn Trạch tức thì chớp qua một tia hàn ý:

- Khẩu khí lớn lắm, ngươi đang nói, nếu không có thân phận đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, ta liền không bằng ngươi?

- Phù Nam lại không có ý này, đều là đệ tử Huyền Môn, vốn đâu phải cứ nhất định muốn phân ra cao thấp.

Lời này tuy dễ nghe, nhưng trên thực tế, phần ngạo khí trong đó lại ai cũng đều nghe ra được.

- Một năm trước cũng có người nói nhảm như thế này với ta.

Mí mắt hơi nhảy, Văn Trạch lạnh giọng nói:

- Hiện tại điều ta hối hận nhất chính là, lúc trước sao không ngay từ đầu liền đánh hắn một trận!

Trong lúc nói chuyện, tay Văn Trạch đã tức tốc đè lên chuôi kiếm, chỉ chớp mắt, một luồng kiếm khí khủng bố đột nhiên xung thiên mà lên.

- Ra tay đi, để ta xem xem, cái gọi là Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu có thể tiếp được mấy kiếm!

Ai cũng không ngờ, tính tình Văn Trạch lại nóng nảy đến thế, nói động thủ liền động thủ, căn bản không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào.

- Chậm đã!

Mắt thấy Văn Trạch có dấu hiệu động thủ, Mạc Vân Tô vội cắn răng đứng ra.

Nếu theo như bản ý của hắn, Văn Trạch và Lý Phù Nam đánh một trận mới tốt, ai thắng ai thua hắn đều mặc kệ.

Khăng khăng, hiện tại hắn chính là người phụ trách tiếp đãi đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông.

Nếu thật để cho Lý Phù Nam và Văn Trạch đánh nhau, hắn tất sẽ bị tông môn trách phạt, thế nên mặc dù không tình nguyện, song rốt cục đành phải đứng ra ngăn cản.

- Văn sư huynh, ở xa tới là khách, có thể nể mặt ta, tạm thời dừng tay?

Cười lạnh một tiếng, tròng mắt Văn Trạch nháy đều không nháy, không đáng nói:

- Ngươi lại tính là cái thá gì, cũng xứng khiến ta nể mặt?

Xuất thân Đạo Lăng Thiên Tông, lại là đệ tử Tử Dương Chân Nhân, dù ở trong Đạo Lăng Thiên Tông, Văn Trạch cũng tính là nhân vật nổi danh, há sẽ để Mạc Vân Tô vào trong mắt.

Huống hồ, lần trước liền phát giác ra Mạc Vân Tô có ý khiêu khích, giờ lại mượn đề phát huy, chẳng hề nể mặt hắn chút nào.

Câu nói kia hệt như quật cho Mạc Vân Tô một bát tai ngay trước mặt tất cả mọi người.

Tức thì, mặt Mạc Vân Tô đỏ hồng như máu, tức đến độ nói không ra lời.

- Mạc sư đệ, không cần nhiều lời, để ta tới lĩnh giáo thủ đoạn Đạo Lăng Thiên Tông.

Bước ra trước một bước, Lý Phù Nam thản nhiên mở miệng nói.

Với tình hình này, lời lẽ đã không giải quyết được gì, động thủ mới là lựa chọn tốt nhất.

Huống hồ, mặc dù ném chuyện này sang một bên, Lý Phù Nam cũng muốn thử xem giữa mình và đám đệ tử thiên tông này, rốt cục có chênh lệch hay không.

Bước lên một bước, hàn ý đột nhiên theo đó lan tràn!

Hàn ý cửu trọng sơn, nhất bộ nhất trọng thiên!

Mỗi bước ra một bước, đồng nghĩa với Lý Phù Nam đã bắt đầu động thủ.

Chỉ nháy mắt, chúng đệ tử xung quanh hai người lập tức thối lui, nhường ra một phiến đất trống.

Hai người này không động thủ thì thôi, một khi thật giao thủ, đệ tử bình thường đệ há có gan dừng ở bên cạnh xem náo nhiệt.

. ..

Khi Bạch Nhạc và Hà Tương Tư chạy tới, vừa khéo là lúc Văn Trạch đuổi đi Mạc Vân Tô, chuẩn bị động thủ với Lý Phù Nam.

Đứng trong đám đông nhìn vào Văn Trạch, Bạch Nhạc lập tức không khỏi há hốc mồm.

Trước chỉ nghe nói người Hàn Sơn đến. Lại không biết người Đạo Lăng Thiên Tông cũng tới.

Mặc dù đã cách một năm không gặp, Bạch Nhạc vẫn liếc mắt liền nhận ra Văn Trạch, gia hỏa lớn lối như thế, trừ Đạo Lăng Thiên Tông há còn nơi nào khác.

Hơn nữa, gia hỏa này nói câu kia, điều hối hận nhất chính là, một năm trước không ngay từ đầu liền đánh mình một trận, đây là cái quỷ gì?

Nghe thế, nét mặt Bạch Nhạc bất giác tối sầm lại!

Gia hỏa đáng ghét này, đáng đời không có bằng hữu!

- Đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, làm sao có thể nói đánh liền đánh. Tiểu Nhạc, ngươi có cách gì ngăn cản bọn hắn không?

Hà Tương Tư lại không chú ý đến sắc mặt Bạch Nhạc, thấy chiến cuộc đã ở ngay trước mắt, không khỏi có chút lo lắng dò hỏi.

- Đánh thì đánh thôi, tốt nhất hai người bọn hắn đánh tới đồng quy vu tận mới tốt.

Lườm một cái, Bạch Nhạc bực bội nói.

- Nói nhảm gì đấy, Thất Tinh Tháp sắp mở ra, lần này người Huyết Ảnh Ma Tông quá nửa cũng sẽ can dự vào, bọn hắn mà thật đánh tới lưỡng bại câu thương, chẳng phải tiện nghi Huyết Ảnh Ma Tông.

Trừng nhìn Bạch Nhạc, Hà Tương Tư tức giận mắng.

Tựa hồ ý thức được cái gì, Hà Tương Tư nhìn chằm chằm Bạch Nhạc hỏi:

- Tiểu Nhạc, có phải ngươi có cách gì không?

- . . . Ta nào có cách gì!

Chớp chớp tròng mắt, Bạch Nhạc thề thốt phủ nhận:

- Một bên là Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, một bên là thiên kiêu Đạo Lăng Thiên Tông, ta chỉ là tiểu nhân vật, làm sao ngăn cản được bọn hắn.

- Nói lời thật!

- . . .

- Tiểu Nhạc, chuyện này liên quan đến đại cục Thanh Châu, ngươi đừng hồ nháo được không.

Thấy bộ dạng nghiêm túc đó của Hà Tương Tư, trong lòng Bạch Nhạc bất giác mềm nhũn, quả nhiên tên trời đánh Mạc Vân Tô kia nói đúng, vị Hà sư tỷ này, quả nhiên hảo tâm tràn lan.

- Được, được, ta đi là được chứ gì!

Dứt lời, bước chân Bạch Nhạc đột nhiên khẽ động, cả người xung thiên mà lên, nháy mắt liền đã xuất hiện trong tầm nhìn chúng nhân.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)