Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 250: Thanh châu đệ nhất thiên kiêu (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Người Hàn Sơn đến!

Cách thời điểm Thất Tinh Tháp mở ra còn ba ngày, ở nơi đệ tử các tông khác tụ tập, một khu vực được vạch ra dành riêng cho Hàn Sơn, khác với tông môn khác, lần này động tĩnh khi đệ tử Hàn Sơn chạy tới, ở trong đám đệ tử, quả thực không kém gì lúc đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông đi đến.

Khác với lúc Đạo Lăng Thiên Tông tới, tông môn tận lực tổ chức, lần này có thể nói toàn do đệ tử tự phát nghênh tiếp.

Về mặt tâm lý, vừa khéo cũng tương phản, phần tôn trọng mà đệ tử Thất Tinh Tông dành cho không phải là vì Hàn Sơn, mà là vì bản thân Lý Phù Nam.

Chứng kiến đám đông tụ tập về phía đệ tử Hàn Sơn, trong lòng Văn Trạch không khỏi có chút khó chịu, nhíu mày nói:

- Uy phong lớn thật đấy, đi, chúng ta đi xem cái gọi là Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu đến cùng có mấy phần bản lĩnh.

Được Văn Trạch cho phép, chúng đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông tự nhiên không chút kiêng dè, trực tiếp chen vào trong đám đông.

....

- Tư tỷ, ngươi cũng mệt mỏi mấy ngày rồi, trước đi về nghỉ ngơi một phen.

Từ Tu Pháp Điện đi ra, Bạch Nhạc có chút áy náy nhìn Hà Tương Tư nói.

Mặc dù Hà Tương Tư chưa nói, nhưng Bạch Nhạc tự nhiên biết được, lần này Hà Tương Tư có thể nói là vì giúp hắn mới bước vào Tu Pháp Điện, phần nhân tình này hắn tất phải nhớ kỹ trong lòng.

- Một lát thôi, không sao.

Lắc đầu, Hà Tương Tư giải thích thêm:

- Chúng ta bế quan trong Tu Pháp Điện bảy ngày, không biết giờ các tông khác đã đến chưa, tính thời gian, hẳn còn ba ngày nữa liền sẽ mở ra Thất Tinh Tháp! Trước đi xem tình hình, lát nữa nghỉ ngơi sau cũng không muộn.

Nhắc đến chuyện này, Bạch Nhạc tự nhiên không cách nào cự tuyệt, đành phải gật đầu đáp ứng.

Bên này vừa mới rời khỏi Tu Pháp Điện, rất nhanh Bạch Nhạc và Hà Tương Tư đã nghe tin đệ tử Hàn Sơn đến.

- Phô trương thật đấy!

Nhìn chúng đệ tử dồn dập chạy đi gặp Lý Phù Nam, Bạch Nhạc quyệt môi nói.

Khác với đám người này, Bạch Nhạc thật sự không mấy hảo cảm đối với Lý Phù Nam.

- Bây giờ danh khí ngươi thật ra cũng không nhỏ.

Nhìn vào Bạch Nhạc, Hà Tương Tư khẽ cười nói:

- Yên tâm đi, Thất Tinh Tháp không hỏi tu vi, chỉ hỏi thiên phú và ngộ tính, theo như ta thấy, dù là Lý sư huynh, phần thắng cũng chưa hẳn đã cao hơn ngươi.

Lời này khiến Bạch Nhạc nghe mà trong lòng không khỏi có chút đắc ý, mặt mày hớn hở nói:

- Lời này ta thích nghe, đi, Tư tỷ, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt.

... ..

- Lý sư huynh!

Dẫn theo đám đệ tử Hàn Sơn, Lý Phù Nam tiến thẳng tới đối mặt với đệ tử các tông, ân cần thăm hỏi, chắp tay làm lễ một phen, phong thái khiêm khiêm quân tử này khiến càng nhiều người thăng lên mấy phần hảo cảm với hắn.

- Lý sư huynh, ngươi chậm chạp không đột phá Tinh Cung có phải là vì muốn chờ Thất Tinh Tháp mở ra?

Dọc theo đường đi, câu hỏi nào cũng có, Lý Phù Nam lại chỉ hoàn lễ chứ không đáp lời.

Riêng lần này lại khác, bản thân người hỏi ra vấn đề kia cũng là đệ tử chân truyền Thất Tinh Tông.

Ánh mắt dừng ở trên thân đối phương, Lý Phù Nam bình tĩnh nói:

- Vị này là Tạ hoan, Tạ sư đệ đúng không.

- Hai năm trước ta từng đi qua Hàn Sơn, may mắn gặp qua Lý sư huynh, có thể được Lý sư huynh nhớ kỹ, đó là vinh hạnh của ta.

Trong tay nắm lấy một chiếc quạt lông, cũng mặc kệ khí trời đang lạnh, Tạ Hoan cứ vậy phất phất, chỉ là khuôn mặt quá non nớt, khiến hắn cứ luôn thiếu đi vài phần khí chất phong lưu.

- Hai năm trước, Tạ sư đệ mới vừa mười hai tuổi! Hai năm không gặp, lại đã bước vào Linh Phủ Cảnh, chúc mừng Tạ sư đệ.

Khẽ gật đầu, Lý Phù Nam nhẹ giọng mở miệng nói.

- Đa tạ Lý sư huynh!

Thoáng ôm quyền, Tạ Hoan ngẩng đầu nói:

- Ta nhớ được, hai năm trước kia, Lý sư huynh tựa hồ đã bước vào Linh Phủ đỉnh phong?

- Không sai!

Gật đầu, thấy đối phương lách về lại chủ đề cũ, Lý Phù Nam không vòng vèo thêm nữa mà đáp thẳng:

- Hai năm trước, ta vốn đã có thể đột phá, chỉ là cứ một mực cảm thấy thiếu thiếu! Ta hy vọng, chuyến đi Thất Tinh Tháp lần này có thể giúp ta bù đắp phần thiếu sót kia, một hơi bước vào Tinh Cung.

Lời này có thể nói là hồi đáp cực kỳ khéo léo.

Tuy thừa nhận đúng là muốn mượn cơ hội xông Thất Tinh Tháp để đột phá, song lại không hề khiến Hàn Sơn mất mặt, chỉ bằng mấy câu ngắn ngủi này, liền khiến người có được ấn tượng cực tốt.

Ngược lại, Tạ Hoan tận lực làm khó dễ Lý Phù Nam, lại hiện vẻ quá mức khắc bạc hẹp hòi.

Đương nhiên, Tạ Hoan tuổi còn nhỏ, giờ mới chẳng qua mười bốn tuổi mà thôi, tự nhiên không ai tính toán với hắn làm gì.

- Khẩu tài không sai, chỉ không biết có mấy phần thực lực.

Ngay đúng lúc này, một tiếng nói ngang ngược kiêu hoành chợt vang lên, dù là đối mặt Lý Phù Nam, song vẫn mang theo phong thái cao cao tại thượng.

Căn bản không cần bất cứ người nào giải thích, chúng nhân đều rõ ràng, người nói chuyện tất nhiên là đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông.

Đưa mắt khắp toàn bộ Thanh Châu, hiện tại dám nói chuyện như thế với Lý Phù Nam, sợ rằng cũng chỉ có mỗi người Đạo Lăng Thiên Tông.

Thoáng chốc, đám đông tự động nhường ra một con đường, Văn Trạch lững thững đi tới.

- Lý Phù Nam, gặp qua chư vị sư huynh!

Khẽ khom lưng, Lý Phù Nam ung dung mở miệng nói.

- Còn tính hiểu chuyện.

Gật đầu, Văn Trạch hiển nhiên rất hài lòng với thái độ này của đối phương, thuận miệng nói.

- Vị sư huynh này, không biết phải xưng hô thế nào?

Bình tĩnh nhìn vào Văn Trạch, Lý Phù Nam chậm rãi hỏi.

- Văn Trạch!

Nhàn nhạt đáp một câu, Văn Trạch thần sắc kiêu ngạo nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)