Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 232: Gặp lại mộng thiên thu (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Thời gian khoái tốc trôi đi, chớp mắt đã qua hơn hai tháng.

Hiện tại cách thời điểm Thất Tinh Tháp mở ra chỉ còn nửa tháng, thu được tin tức từ Dương Bằng, Bạch Nhạc liền trực tiếp bước đến Thất Tinh Tông.

Vì phòng ngoài ý, lần này Bạch Nhạc không mang Tô Nhan đồng hành, rốt cuộc ở cái nơi như Thất Tinh Tông, ma nữ Tô Nhan thực sự quá chói mắt, rất nhiều chuyện trong đó không tiện để giải thích. Phiền toái kiểu này, tự nhiên tránh được thì cứ tránh.

Huống hồ, Bạch Nhạc không ở đây, cũng cần có người bảo vệ cho Bạch Thanh Nhã, như vậy hắn mới có thể yên tâm, hiển nhiên Tô Nhan là lựa chọn thích hợp nhất.

Cô phong năm ngàn thước, cao vút nhập mây, dù đã không phải lần đầu tiên chứng kiến, nhưng đến khi thật đi tới chỗ này, Bạch Nhạc vẫn không khỏi chấn động.

Tuy lần này được Dương Bằng thỉnh mời đến, theo lý cần phải trước đi tìm Dương Bằng để triệt để giải quyết chuyện báo danh xông Thất Tinh Tháp.

Nhưng sau khi bước vào Thất Tinh Tông, Bạch Nhạc vẫn chọn đi trước một bước bái phỏng Mộng Thiên Thu.

Nếu không có Mộng Thiên Thu vô tư truyền thụ Thiên Cơ Biến, làm sao Bạch Nhạc có cơ hội đánh chết Phá Nam Phi, báo thù cho phụ mẫu.

Tuy không danh phận sư đồ, song Bạch Nhạc vẫn làm đủ lễ số, tuân thủ theo quy củ đệ tử, báo tên chờ triệu kiến.

Cũng may thời gian qua thanh danh Bạch Nhạc dần trở nên vang dội, không còn là tên tiểu bối vô danh như trước, mặc dù phiền toái chút, song rất nhanh liền thông qua xét duyệt, được bố trí bước qua tinh vân lộ, tiến vào trong đại điện.

Lần này Bạch Nhạc không còn là đứa xui xẻo bị Chu Mộng Dương ném xuống, đương nhiên sẽ không phát động trận pháp, đợi chừng một nén hương ở tiền điện, lát sau liền như nguyện thấy được Mộng Thiên Thu.

- Vãn bối Bạch Nhạc, bái kiến Thiên Thu đại sư!

Vẫn là áo trắng, vẫn là ngữ điệu đó, như thể quay về lại thời điểm lần đầu tới gần cửa điện khi trước.

Ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Nhạc chậm rãi bước vào trong điện, Mộng Thiên Thu bất giác ngẩn ngơ.

- Một năm không thấy, ngươi có vẻ tinh thần lên rất nhiều.

Khẽ giơ tay chào, Mộng Thiên Thu mỉm cười nói.

- Vâng! Thiên Thu đại sư cũng trẻ trung lên nhiều.

Mỉm cười đứng dậy, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp.

- Ha ha, già rồi, còn trẻ trung gì nữa! Ta nghe Chu huynh nói, ngươi chém giết Phá Nam Phi, lão phu và Huyết Ảnh Ma Tông cũng có đại thù, tính ra, lần này là nợ ân tình ngươi mới đúng.

Khoát khoát tay, Mộng Thiên Thu cười nói.

- Phá Nam Phi là do Tô Nhan giết, vãn bối không dám kể công.

Khẽ khom lưng, Bạch Nhạc lần nữa mở miệng nói.

- Không sao, đến cùng thế nào, Chu huynh đều đã nói với ta, ngươi không cần quá khiêm tốn.

Lắc đầu, Mộng Thiên Thu thoáng ngừng lại, lát sau mới nói tiếp:

- Còn về Tô Nhan kia. . . Ngươi thật tính ở chung với nàng?

- Không dám lừa dối tiền bối, tiểu tử còn chưa nghĩ thông.

Lắc đầu, Bạch Nhạc trầm giọng đáp:

- Chỉ là, dù không nói đến cảm tình, có thể sống sót được trong Huyết Ảnh Ma Tông, tiểu tử đích thực chịu ơn nàng rất nhiều! Ta biết chính ma không đội trời chung, nhưng mà. . . Với ma tu cam nguyện cải tà quy chính như Tô Nhan, chẳng lẽ chúng ta thật không thể cho nàng cơ hội hối cải?

Nói đến đây, thần sắc Bạch Nhạc đã trịnh trọng lên nhiều, phảng phất như muốn mượn cơ hội lần này để đặt vấn đề lên mặt bàn.

Trầm ngâm chốc lát, Mộng Thiên Thu chậm rãi đáp:

- Vấn đề này, lão phu không cách nào trả lời được cho ngươi! Nhưng, lấy quy củ huyền môn hiện thời mà nói. . . Không được!

- Chính tà không đội trời chung, trừ phi nàng nguyện ý tán đi một thân ma công, bằng không liền vĩnh viễn là ma tu, huyền môn ta không thể dung thứ! Đây không phải là điều hạng người như ngươi ta có thể thay đổi, mà là quy củ đã hình thành từ hơn ngàn năm qua, nó chưa hẳn nhất định đã đúng, song chí ít không phải một tên tiểu tử như ngươi có khả năng đánh vỡ.

Nhìn vào Bạch Nhạc, Mộng Thiên Thu nghiêm mặt nói:

- Lão phu hiểu được tâm tình của ngươi, nhưng vẫn phải khuyên ngươi một câu, sớm ngày phủi sạch quan hệ với nàng, bằng không, đối với ngươi, đối với nàng, đều không phải chuyện tốt.

- . . .

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Bạch Nhạc vẫn không đáp lời, chỉ khẽ hướng về phía Mộng Thiên Thu khom lưng cúi đầu.

Kỳ thực Mộng Thiên Thu không biết, những lời này nhìn như Bạch Nhạc đang nói về Tô Nhan, nhưng thực ra đối tượng hắn thực sự muốn hỏi lại là chính bản thân hắn.

Huyền môn bây giờ, ngay cả một người như Tô Nhan đều không thể dung nhẫn, há có thể chứa chấp được truyền nhân Thông Thiên Ma Quân là hắn.

Từ thời khắc hắn quyết định tu luyện Thông Thiên Ma Công, đồng nghĩa với đã bước lên một con đường không có lối về.

- Được rồi, không nhắc đến chuyện này nữa! Ngươi đến đây … là vì Thất Tinh Tháp?

Khoát khoát tay, Mộng Thiên Thu cũng không tính bắt Bạch Nhạc phải đưa ra quyết định ngay bây giờ, rất tự nhiên liền nói sang chuyện khác.

- Vâng!

Thu lại tâm thần, Bạch Nhạc nghiêm túc hồi đáp.

- Chuyện bái nhập bản tông, ngươi thật không suy xét thử xem?

Dù sớm đã biết đáp án, song Mộng Thiên Thu vẫn không nhịn được hỏi thêm một lần.

Khom lưng cúi người, Bạch Nhạc kiên quyết lắc đầu:

- Đa tạ Thiên Thu đại sư ưu ái, nhưng ta thân là đệ tử Linh Tê Kiếm Tông, thực sự không cách nào đầu nhập môn hạ khác!

Thở dài một tiếng, Mộng Thiên Thu không nhịn được cảm khái:

- Linh Tê Kiếm Tông sao mà may mắn!

- Thôi, là lão phu cố chấp.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)