- Tiểu sư đệ, ngươi thế nào rồi?
Bước vào sơn động, từ xa xa liền thấy được Cổ Hiên, Tô Nhan nhẹ giọng mở miệng nói.
Nghe được giọng Tô Nhan, trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên khẽ động, chỉ là ngoài mặt vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, nhàn nhạt quét nhìn Tô Nhan một cái, không thốt nửa lời.
Bạch Nhạc không quá rõ ràng quan hệ giữa Tô Nhan và Cổ Hiên rốt cục là thế nào, với tình hình lúc này, liều lĩnh tiếp lời sẽ chỉ khiến bản thân lộ ra sơ hở, ngược lại, trầm mặc không đáp, hết thảy để cho đối phương tự mình đi đoán, tự mình đi nói, ngược lại sẽ càng dễ dàng làm rõ mục đích của đối phương.
- Tiểu sư đệ, được mất nhất thời không cần quá để ở trong lòng, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể đột phá.
Không cách nào từ trên người Bạch Nhạc nhìn ra được tâm tư gì, Tô Nhan đành phải tiếp tục nói:
- Còn nói, chí ít ngươi mới là người thắng, gia hỏa tỏ vẻ thần bí kia chẳng phải đã bị ngươi giết chết?
- Ngươi cho rằng đấy là điều đáng để kiêu ngạo?
Hừ nhẹ một tiếng, Bạch Nhạc lạnh lùng đáp.
- Người ta không phải có ý này.
Khẽ cáu một tiếng, Tô Nhan thuận thế ngồi xuống bên người Bạch Nhạc:
- Người ta chỉ là lo lắng cho ngươi thôi mà.
Tâm niệm điện chuyển, đến cái lúc này, Bạch Nhạc dù ngu đến mấy cũng hiểu ra được quan hệ mập mờ giữa Tô Nhan và Cổ Hiên, ngón tay khẽ vươn ra, đột ngột nắm chặt cằm Tô Nhan, khều nhẹ nói:
- Thấy ta chịu thiệt, có phải ngươi rất cao hứng?
- Tiểu sư đệ, ngươi đúng là nghĩ oan cho người ta!
Nguýt nhẹ một cái, Tô Nhan tựa người lên thân Bạch Nhạc, nhẹ giọng thỏ thẻ:
- Ngươi quên rồi, ngươi từng đáp ứng, đợi ngươi bước vào Tinh Cung Cảnh liền cưới ta.
Nói đến đây, Bạch Nhạc lập tức hiểu ra được bảy tám phần, nhàn nhạt đáp:
- Ngươi yên tâm, không bao lâu nữa, ngươi sẽ được như nguyện.
- Khanh khách, người ta đương nhiên tin tưởng ngươi! Không việc gì là được, tiểu sư đệ, ta có thể chờ ngươi mà.
Mỉm cười điểm nhẹ lên miệng Bạch Nhạc, Tô Nhan lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Liếc mắt nhìn theo, Bạch Nhạc lại không đứng dậy mà nhắm mắt, tiếp tục trị liệu.
Hiện tại hắn thực sự có chút không mà nắm bắt tâm tư Tô Nhan, tự nhiên không dám lộ ra chút nào dị thường, có thể sớm đuổi đi Tô Nhan, tự nhiên tốt nhất.
Nhưng mà, Bạch Nhạc căn bản không biết, ngay khoảnh khắc xoay người, trong mắt Tô Nhan chớp qua một tia kinh hãi khó phát hiện ra được.
Dù đối phương ẩn dấu rất kỹ, song Tô Nhan vẫn nhạy cảm ý thức được, đối phương tuyệt đối không phải Cổ Hiên!
Đạo lý rất đơn giản, bởi vì trong toàn bộ quá trình tiếp xúc, dù là lúc đối phương cố ý làm ra động tác vươn tay nắm lấy cằm nàng, nàng đều không thể từ trong mắt đối phương nhìn ra nửa điểm dục vọng.
Cổ Hiên có tâm tư gì với nàng, nàng quá biết rõ ràng, đó là dục vọng hận không thể nuốt ngay lấy nàng !
Ở trước mặt nàng, Cổ Hiên cũng chưa từng che giấu dục vọng này, bởi vì căn bản không cần thiết.
Một người không có khả năng trong thời gian ngắn đột nhiên phát sinh biến hóa lớn vậy được!
Thế thì, giải thích duy nhất chính là. . . Người này căn bản không phải Cổ Hiên!
Nghĩ tới đó, Tô Nhan làm sao có thể không kinh hãi vạn phần!
Quan trọng hơn là, nàng vừa khéo biết được một người có bản lĩnh thay đổi dung mạo thế này … đó là Bạch Nhạc!
Người khác không rõ ràng nhưng nàng lại biết, trước đây bước vào trong huyết hà truy sát Cổ Hiên chính là Bạch Nhạc.
Nghĩ thông điểm này, hết thảy manh mối bỗng chợt hiện lên rõ nét!
Khó trách huyết tế lại thất bại, bởi vì người chủ trì huyết tế là Cổ Hiên đã bị giết trong huyết hà, không thất bại mới là lạ.
Nhưng mà, sau khi giết chết Cổ Hiên, Bạch Nhạc lại không cách nào thoát thân, thế là đành phải ngụy trang thành bộ dạng Cổ Hiên, theo Phá Nam Phi đi về.
Đúng vậy, cũng chỉ có Bạch Nhạc mới dám to gan lớn mật như thế!
Hiện tại vấn đề là. . . Phá Nam Phi rốt cục đã biết hay chưa?
Theo như phản ứng đầu tiên, Tô Nhan tự nhiên cảm thấy Phá Nam Phi chưa biết, bằng không, thù giết đồ đệ, Phá Nam Phi hẳn đã sớm bằm thây vạn đoạn đối phương mới đúng.
Nhưng chỉ cần hồi thần lại, Tô Nhan liền rõ ràng, điều này căn bản không chút đạo lý.
Ngay cả nàng đều có thể nhận ra được Cổ Hiên là giả, lấy hiểu biết của Phá Nam Phi đối với ái đồ Cổ Hiên, làm sao có thể không phát hiện ra dị thường?
Nghĩ vậy, Tô Nhan lại cố ý quan sát sơn động một phen, rất nhanh liền phát hiện, vị trí Phá Nam Nhi đang đứng nhìn qua có vẻ hết sức bình thường, lại vừa khéo chắn trước sơn động, đảm bảo đối phương tuyệt đối không cách nào chạy trốn đi được.
Thế là, Tô Nhan đã có thể khẳng định tám chín phần, rằng Cổ Hiên kia chính là do Bạch Nhạc giả trang.
Trong đầu chuyển qua những ý niệm này, Tô Nhã gần như ngay lập tức sinh ra ý nghĩ đào tẩu.
Vô luận là Bạch Nhạc hay Phá Nam Phi, đối với nàng mà nói, đều căn bản không phải đối tượng nàng có thể phản kháng.
Nhưng mà, ý nghĩ này vừa hiện lên liền bị chính nàng dập tắt.
Không khác, nàng căn bản không dám!
Giả như Bạch Nhạc đã đạt thành hiệp nghị nào đó với Phá Nam Phi, như vậy tất sẽ không ẩn dấu tin tức về nàng, với tình hình này, một khi nàng dám đào tẩu, sợ rằng sẽ ngay lập tức bị thanh trừ!
Nháy mắt, Tô Nhan không khỏi hối hận!
Không đâu lại đi tìm đường chết, huyết cấm đã giải trừ, mình còn chạy về đây làm gì?
Giờ nên làm thế nào?
... ... ... . ..
- Không cần kể nữa, cao thủ ma đạo áo xanh mà ngươi nói kia chính là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân!
Lẳng lặng nghe xong Dương Bằng tường thuật sự việc, Tinh Hà lão tổ bình tĩnh mở miệng nói.
- Cái gì?
Dù cho trên thực tế trong lòng Dương Bằng sớm đã có một ít suy đoán, nhưng đến khi thực sự nghe được Tinh Hà lão tổ xác nhận, hắn vẫn bị dọa cho nhảy dựng!
- Lão đầu tử, ngươi không lầm đấy chứ?
- Bằng vào thực lực Linh Phủ sơ kỳ, trừ phi là Thông Thiên Ma Công, ngươi nghĩ xem còn ai có thể bước vào huyết hà?
Lắc đầu, Tinh Hà lão tổ nhàn nhạt nói.
Nghe thế, Dương Bằng không khỏi nhảy dựng lên:
- Nói vậy, lẽ nào truyền nhân Thông Thiên Ma Quân đã chết trong huyết hà?
- Chết?