Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 179: Một lời hứa của quân tử, chết không hối hận (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ngươi là ai? Chết đến nơi rồi, còn dám ở đây hô to gọi nhỏ?

Trợn mắt, Dương Bằng nhìn Lãnh Thiên Thạch với vẻ khó chịu, mắng.

- Bổn tọa, Lãnh Thiên Thạch!

Lạnh lùng nhìn Dương Bằng, Lãnh Thiên Thạch lạnh giọng nói.

- Lãnh gì, Thiên thạch, ngươi là Lãnh Thiên Thạch?

Nói một nửa, Dương Bằng lập tức có phản ứng, sắc mặt đột nhiên biến đổi, đột nhiên lui về phía sau một bước, nhìn chằm chằm Lãnh Thiên Thạch, truy hỏi.

- Không ngờ là tiểu bối ngươi cũng biết tên của bổn tọa.

Có chút bất ngờ liếc Dương Bằng một cái, Lãnh Thiên Thạch thản nhiên nói.

Có được xác nhận, Dương Bằng cũng không khỏi hót một hơi lạnh, cho tới lúc này, hắn mới hiểu được vì sao rõ ràng Thanh Vân Kỵ đã đến, không ngờ lại không động thủ ngay lập tức, thì ra đối phương là Lãnh Thiên Thạch, chẳng trách không khí trong sân có chút quái dị.

- Vị bằng hữu này, các ngươi hay là đi trước đi.

Thản nhiên liếc Dương Bằng một cái, Bạch Nhạc bình tĩnh mở miệng nói.

Hơi khựng lại, Dương Bằng lập tức nhảy lên,

- Ta nhổ vào, ngươi nói những lời này là sao, là xem thường Dương Bằng ta à? Dương Bằng ta, bằng hữu trải khắp thiên hạ, cái dựa vào chính là một tấm lòng chân thành! Đã nói muốn kết giao bằng hữu với ngươi, ngươi đã là bằng hữu của ta, nào có chuyện thấy bằng hữu có nguy hiểm lại chạy thoát thân một mình?

Ngẩng đầu lên, Dương Bằng ngạo nghễ nói,

- Lãnh Thiên Thạch thì sao? Chúng ta đồng tâm hiệp lực, còn có những Thanh Vân Kỵ này ở đây, chẳng lẽ còn sợ hắn à?

Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc thản nhiên mở miệng nói,

- Dương huynh hay là cứ châm chước một chút thì tốt hơn, những Thanh Vân Kỵ này... Chưa chắc đã ra tay.

Trước mặt bọn Dương Bằng, bị Bạch Nhạc trào phúng như vậy, trên mặt Diệp Kiến Tường lập tức có chút không nhịn được, càng lúc càng âm trầm hơn mấy phần.

- Có ý gì?

Lập tức, Dương Bằng cũng nhận thấy có chút khác thường, theo bản năng quay lại nhìn về phía Diệp Kiến Tường.

Bàn tay vẫn đặt trên đao ở thắt lưng, nhưng Diệp Kiến Tường lại không có ý trả lời, càng không có ý rút đao hạ lệnh xuất kích.

Nhìn Diệp Kiến Tườn trầm mặc, Dương Bằng cuối cùng cũng hiểu được, đây là Thanh Vân Kỵ không muốn vì Bạch Nhạc mà phạm hiểm, muốn vứt bỏ Bạch Nhạc.

Hiểu rõ được điểm này, Dương Bằng cuối cùng mới biết thế cục hiện giờ.

Đây là một đầm nước đục, mình sao lại ngu nga ngu ngơ đụng phải.

Trên thực tế, đến lúc này, không chỉ là Dương Bằng, Tiếu Vượng theo Dương Bằng cùng đến cũng hiểu ra.

Nếu nói, khi vừa đến, bọn họ là một lòng muốn giúp Thanh Vân Kỵ và Bạch Nhạc cùng đánh người của Huyết Ảnh Ma Tông, như vậy hiện giờ, tất cả mọi người đều không khỏi có chút do dự.

Ngay cả Thanh Vân Kỵ cũng không dám tùy tiện động thủ, chỉ bằng vào mấy người bọn họ, cho dù liều cả tính mạng, cũng không làm nên chuyện gì.

Ánh mắt lại biến thành lạnh lẽo, Bạch Nhạc bình tĩnh mở miệng,

- Tâm ý của Dương huynh, Bạch Nhạc tâm lĩnh, xin rời đi đi, để tránh liên lụy tới các ngươi.

Đối với với bọn Dương Bằng, trong lòng Bạch Nhạc vẫn có mấy phần hảo cảm, không đến vạn bất đắc dĩ, Bạch Nhạc không muốn ra tay với bọn họ.

Nhưng một khi bại lộ thân phận, chính là không phải do hắn, cho nên mới lên tiếng muốn bọn Dương Bằng rời khỏi trước.

Chỉ là, Dương Bằng vốn vẫn có chút do dự, nghe thấy lời này của Bạch Nhạc, lập tức sắc mặt đỏ bừng, xì một tiếng, hung tợn nói,

- Nói gì vậy! Lời Dương Bằng ta đã nói ra, nào có chuyện thấy nguy hiểm thì rút lại! Huống chi, ta còn từng đáp ứng cao thủ huynh đệ, nhất định phải bảo vệ cho ngươi được an toàn, há có thể thất tín?

- Cao thủ huynh đệ gì?

Hơi ngẩn ra, Bạch Nhạc theo bản năng hỏi.

- Để lát nữa rồi nói.

Xua tay, Dương Bằng lập tức rút kiếm ra, trực tiếp chỉ về phía Lãnh Thiên Thạch, đồng thời nói với bọn Tiếu Vượng và Đàm Y Viên,

- Tiếu Vượng, các ngươi nói thế nào?

Đón ánh mắt của Dương Bằng, trong lòng Tiếu Vượng đột nhiên giật thót, lập tức nhớ tới tình cảnh lúc trước gặp người áo xanh thần bí đó. Tuy biết rõ với chút thực lực này của mình, kỳ thật không giúp được gì, có đi lên cũng chỉ là chịu chết vô ích, nhưng nghĩ tới chuyện mình từng đáp ứng, trong lòng vẫn hạ quyết tâm, không để ý tới sự ngăn cản của Đàm Y Viên,vẫn bước ra một bước.

- Họ Dương, đừng xem thường người ta! Tuy thực lực của Tiếu Vượng ta không bằng ngươi, nhưng cũng là nam nhân đỉnh thiên lập địa!

Trong mắt lộ ra một tia kiên quyết, Tiếu Vượng ngạo nghễ nói,

- Quân tử hứa một lần, chết trăm lần cũng không hối hận! Đã đáp ứng cao thủ huynh, cho dù liều cái mạng này, Tiếu Vượng ta cũng đó ngại gì?

- Ha ha ha ha, tốt, cuối cùng cũng không khiến ta thất vọng! Tiếu tiểu tử, nếu lần này có thể sống sót, bằng hữu như ngươi, Dương Bằng ta cũng kết giao!

Nhìn thấy Tiếu Vượng cũng đứng ra, Dương Bằng lập tức giơ ngón cái, cười to nói.

- Nào nào nào, ta cũng muốn nhìn xem, Lãnh Ma Lãnh Thiên Thạch hai mươi năm trước, rốt cuộc lợi hại tới mức nào!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 74%👉
Combo Full lượt đọc giảm 45%👉

Thành viên bố cáo️🏆️