Tất cả đều phát sinh thật sự quá nhanh, nhanh đến mức bọn Tiếu Vượng và Đàm Y Viên thậm chí căn bản kịp phản ứng, cho tới lúc này mới không nhịn được mà hít một hơi lạnh, cả người lạnh toát, nhìn thân ảnh người áo xanh đứng trong vũng máu đó, ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có.
Trong phút chốc, lấy một địch bảy, khiến đối phương ba chết một thương, chỉ trốn được ba người! Nếu tính cả người từ lúc ban đầu đã bị Bạch Nhạc đánh cho bị thương nặng, lại đạt tới loại mức độ không thể tưởng tượng ba chết hai thương.
Đây còn là người sao?
Để tay lên ngực tự hỏi, toàn bộ Hàn Sơn, chỉ sợ cũng chỉ có vị Đại sư huynh được bọn họ sùng bái mới có thể miễn cưỡng làm được điểm này?
Trong ma đạo, từ bao giờ lại xuất hiện một nhân vật hung dữ như vậy?
Đây cũng là một điểm quan trọng nhất... Đối phương là Ma tu!
Đừng nhìn đối phương dường như có cừu oán với Huyết Ảnh Ma Tông, giết cho máu chảy thành sông, nhưng ai có thể đảm bảo, đối phương sẽ không thuận tay tiêu diệt cả những đệ tử chính đạo bọn họ?
Nghĩ tới đây, hai người không khỏi đều có chút khẩn trương.
Nhưng mà, bất kỳ ai cũng không ngờ rằng, khác với và bọn họ, Dương Bằng nhìn đối phương, trong mắt lại tỏa sáng, không hề có ý sợ hãi, ngược lại còn chủ động nghênh đón.
- Vị huynh đệ này, đa tạ ơn cứu mạng! Giới thiệu lại một lần nữa, tại hạ đệ tử chân truyền của Thất Tinh Tông, Dương Bằng, dương của cây dương, bằng của bằng hữu! Bình sinh tâm nguyện lớn nhất chính là quảng giao bằng hữu thiên hạ, không biết có thể kết giao bằng hữu với huynh đệ không?
Ôm quyền, Dương Bằng nghiêm trang nói.
Nghe thấy lời nói của Dương Bằng, Bạch Nhạc cũng không khỏi hơi ngẩn ra, có chút kinh ngạc mở miệng nói,
- Ngươi muốn kết giao bằng hữu với ta? Kết giao bằng hữu với một Ma tu?
Trận chiến vừa rồi, Bạch Nhạc cũng không hề che giấu, có thể nói là ma uy ngập trời, trừ khi mắt Dương Bằng bị mù, nếu không há có thể không nhìn ra hắn là Ma tu.
Đệ tử Thất Tinh Tông, thậm chí còn là đệ tử chân truyền, lại muốn kết giao bằng hữu với một Ma tu, thế chẳng phải là nực cười à.
- Ma tu thì sao?
Xua tay, Dương Bằng chẳng hề để ý nói,
- Lão đầu tử nhà ta từng nói, Ma tu cũng chỉ là lựa chọn một loại pháp môn tu hành khác mà thôi, tuy đi lầm đường tu hành, nhưng cũng không đến nỗi một gậy đánh chết hết. Người trong Huyết Ảnh Ma Tông là yêu nhân ma đạo khát máu ác độc, khiến người người đều muốn giết, nhưng loại nhân vật giống như huynh đệ, cho dù là Ma tu, Dương Bằng ta cũng bội phục vạn phần.
Những lời này, Dương Bằng nói rất lão khí hoành thu, bộ dạng như người từng trải, chỉ là khi nhắc tới lão đầu tử nhà ta, cũng khiến trong lòng Bạch Nhạc hiểu ra.
Có thể nói ra những lời như Ma tu chỉ là lựa chọn một loại pháp môn tu hành khác mà thôi, bất kể là lòng dạ hay là thực lực, đều thế tất hơn xa loại đầu đường xó chợ.
Chỉ dựa vào một câu này, liền có thể nhìn ra, tuy thực lực của bản thân Dương Bằng không được tốt lắm, nhưng tất nhiên có một xuất thân bất phàm.
Cái này cũng giải thích, vì sao Dương Bằng rõ ràng chỉ có thực lực như vậy, lại có thể làm đệ tử chân truyền của Thất Tinh Tông.
Nếu không phải sau lưng có chỗ dựa to lớn, chỉ sợ tuyệt đối không thể nói ra được những lời não tàn như muốn kết giao với Ma tu, phải biết rằng, ở nơi này còn có hai đệ tử Hàn Sơn ở bên cạnh, một khi lời này bị truyền ra, chính là phiền phức rất lớn.
Chỉ là nghĩ một chút, Bạch Nhạc không khỏi buồn cười,
- Ngươi là sợ ta giết ngươi à?
Một câu vạch trần tiểu tâm tư của Dương Bằng, trên mặt Dương Bằng cũng không khỏi hơi đỏ lên, chỉ là lập tức lại không bận tâm gật đầu, trực tiếp thừa nhận,
- Không sai, ta đích xác là có loại tâm tư này, có điều, đó không phải trọng điểm! Nếu không có ngươi, sợ là ta đã sớm chết trên tay những người của Huyết Ảnh Ma Tông đó rồi, cái mạng nhỏ này vốn chính là ngươi cứu, ngươi muốn lấy lại, ta cũng không hề oán hận.
Vỗ vỗ ngực, Dương Bằng tiếp tục nói,
- Đương nhiên, nếu có thể lưu lại cái mạng này, ta tất nhiên càng cảm kích hơn! Bỏ qua sinh tử không nhắc tới, ta đích xác muốn kết giao bằng hữu với ngươi, cho dù ngươi ngay sau đó có giết ta, ta cũng vẫn nói như vậy.
Những lời này, nghe qua thì dường như có chút nói hưu nói vượn, nào có chuyện biết rõ ngay sau đó sẽ bị giết, lại vẫn muốn kết giao bằng hữu với đối phương, thế không phải là bậy bạ à?
Nhưng Bạch Nhạc ngược lại có thể từ trên người Dương Bằng cảm nhận được một tia chân thành.
Tuy tên này có chút ba phải, nhưng đúng như bản thân hắn nói, đối với hắn mà nói, quảng giao bằng hữu thiên hạ, dường như đã trở thành một loại tín niệm, bất kể là những lời này không đáng tin thế nào, được nói ra từ trong miệng người này, đều mang theo mấy phần chân thành.
Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Nhạc ngược lại có ấn tượng tốt hơn đối với Dương Bằng.
- Kết giao bằng hữu thì không cần thiết, có điều...Cái mạng nhỏ này của ngươi, ta cũng có thể trả lại cho ngươi.
Khóe miệng hơi nhếch lên, Bạch Nhạc thản nhiên mở miệng nói.
- Không phải, cái mạng nhỏ này của ta ngươi có trả hay không không quan trọng, kết giao bằng hữu với ngươi mới là chuyện quan trọng nhất.
Hoàn toàn không có lòng vui sướng vì nhặt về được tính mạng, Dương Bằng rung đùi đắc ý nói,
- Nhân vật thiên kiêu giống như ngươi, có thể gặp được đã là vận khí, nếu đi ngang qua, lại ngay cả tên của ngươi cũng không biết, đó quả thực là tiếc nuối rất lớn, Dương Bằng ta không thể lưu lại loại tiếc nuối này.
- Ngươi không biết thì tốt hơn.
Liếc Dương Bằng một cái, Bạch Nhạc vẫn bất vi sở động.
Cơ hồ là đồng thời, mắt Bạch Nhạc không khỏi híp lại.
Trong giây lát, Dương Bằng và Tiếu Vượng cùng nghe thấy tiếng vó ngựa trầm thấp, từ ngoài sơn cốc truyền tới, giống như tiếng sấm sét.
- Thanh Vân Kỵ!
Thậm chí không cần nhìn, chỉ bằng vào tiếng vó ngựa này, có thể khiến Dương Bằng đoán được được thân phận của người đến.