Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 158: Ai là cá? (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Tiếu tiểu tử, ngươi có thời gian ở đây hiến ân cần, chẳng thà tu luyện cho tốt, ngay cả Linh Phủ cảnh cũng chưa bước vào, còn không bằng vị sư tỷ này của ngươi, cũng muốn theo đuổi người ta, không thấy mất mặt à?

- ...

Những lời này, lại lập tức khiến cho Tiếu Vượng mặt đỏ tai hồng, tức mà không nói ra lời.

Nữ tử bên cạnh hắn tên là Đàm Y Viên, là sư muội của hắn, cũng là đối tượng hắn luôn ngưỡng mộ, người quen thuộc với Tiếu Vượng đều biết, mấy năm qua, hắn cơ hồ mỗi ngày đều đi theo phía sau Đàm Y Viên hiến ân cần, quả thực là bày ra tư thế không phải nàng thì không cưới.

Đáng tiếc, Đàm Y Viên lại thủy chung thường thường thờ ơ với hắn, tuy không cự tuyệt rõ ràng, nhưng lại tuyệt đối không có chút đáp lại.

Lần này truyền ra tin tức Huyết Ảnh Ma Tông xuất thế, muốn mở lại Huyết Ảnh Tế Đàn, vốn chỉ có đệ tử Linh Phủ cảnh mới có thể xuống núi tra xét, nhưng Tiếu Vượng lại cứ cố đi theo.

- Dương sư huynh, ta kính ngươi là đệ tử Thất Tinh Tông, nhưng ngươi trào phúng sư đệ ta như vậy, không khỏi có chút quá đáng rồi.

Nữ tử vốn một mực không nói gì nghe vậy cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, thản nhiên mở miệng nói,

- Tiếu sư đệ chưa bước vào Linh Phủ, là vì muốn củng cố căn cơ, trùng kích Tử Phủ chi cảnh, tu vi tạm thời không bằng ta mà thôi. Cũng là Dương sư huynh, thân là đệ tử Thất Tinh Tông, gần ba mươi mới bước vào Linh Phủ, không biết có gì đáng để kiêu ngạo?

- Tu vi thì có là gì?

Bị Đàm Y Viên giáp mặt châm chọc như vậy, Dương Bằng cũng không thèm quan tâm, ngược lại nói với vẻ khinh thường,

- Dương Bằng ta, bằng hữu trải khắp thiên hạ, cho dù là vị Đại sư huynh Lý Phù Nam xuất sắc nhất của các ngươi cũng là hảo huynh đệ của ta! Trên đời này, cái gì là quan trọng nhất, chính là bằng hữu. Chỉ có bằng hữu nhiều, chuyện gì mà không thể giải quyết?

Nhắc tới Lý Phù Nam, bất kể là Đàm Y Viên hay là Tiếu Vượng đều không khỏi nhíu mày.

Ở Hàn Sơn, thanh danh của Lý Phù Nam ở trong các đệ tử đã không có người thứ hai có thể sánh bằng, hiện giờ sớm đã bước vào Linh Phủ hậu kỳ, chuẩn bị trùng kích Tinh Cung cảnh, quan trọng nhất là, hiện giờ Lý Phù Nam chỉ mới hai mươi bốn tuổi!

Một khi thuận lợi bước vào Tinh Cung cảnh, cho dù với so với thiên tài của những Thiên tông đó, cũng không kém chút nào.

Thậm chí có lời đồn, hy vọng để tương lai Hàn Sơn tấn thăng tông môn Địa cấp chính là ở trên người vị Đại sư huynh này.

Nếu người ngoài nói như vậy, bọn họ đã sớm trở mặt rồi, nhưng Dương Bằng này lại đúng là quen biết với Lý Phù Nam, tuy chưa chắc đã là hảo huynh đệ gì đó như lời hắn nói, nhưng loại chuyện này, trừ khi là Lý Phù Nam tự mình đứng ra phủ nhận, người ngoài làm sao có thể phản bác?

Huống chi, tuy thực lực của Dương Bằng không được tốt lắm, nhưng dẫu sao cũng là đệ tử của Thất Tinh Tông, cũng không phải là đại sự gì, cho nên không tiện bởi vì đấu vài câu võ miệng mà trở mặt.

Ngay khi Đàm Y Viên đang không biết nên đáp lại thế nào, cách đó không xa đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân.

Thanh niên áo xanh chậm rãi bước vào trong sơn cốc, xuất hiện trước mặt bọn họ.

Quan trọng nhất là, bọn họ từ trên người đối phương không cảm nhận được bất kỳ khí tức gì.

- Người nào?

Một tay ấn kiếm, Đàm Y Viên có phản ứng đầu tiên, trầm giọng hỏi.

Chậm rãi bước vào sơn cốc, ánh mắt Bạch Nhạc dừng lại trên người ba người một chút, liền trực tiếp dời đi, về phần chất vấn của Đàm Y Viên, lại coi như không nghe thấy, không có hứng thú đáp lại.

Bất kể là Đàm Y Viên, hay là Dương Bằng, chẳng qua cũng chỉ là thực lực Linh Phủ sơ kỳ, căn bản không mang tới bất kỳ uy hiếp gì, về phần Tiếu Vượng chỉ có Dẫn Linh cảnh đó, lại trực tiếp bị bỏ qua.

- Vị huynh đệ này, tại hạ Dương Bằng, bình sinh thích nhất là kết giao bằng hữu, không biết xưng hô thế nào, chúng ta kết giao bằng hữu nhé?

Ngược lại với Đàm Y Viên, Dương Bằng giở ra vẻ tùy tiện có thừa, tiến lên ôm quyền, cao giọng mở miệng nói.

- Ta khuyên các ngươi tốt nhất là mau chóng rời khỏi đi.

Nghe thấy lời nói của Dương Bằng, Bạch Nhạc cuối cùng cũng nhướn mắt, thản nhiên nói, giọng nói có chút trầm thấp, nhưng lại lộ ra một cỗ mị lực khác lạ.

- Huynh đệ nói vậy là có ý gì?

Lắc đầu, Dương Bằng có chút bất mãn nói,

- Mọi người chúng ta đều tới tìm tung tích của Huyết Ảnh Ma Tông, bất kể là ai có thể có phát hiện, đều là chuyện tốt, chẳng lẽ ngươi còn sợ không được chia công lao à?

Chỉ là, lần này Bạch Nhạc không quan tâm tới hắn nữa, ánh mắt nhìn bóng râm trong rừng cây cách đó không xa, thản nhiên mở miệng nói,

- Các ngươi còn muốn chờ bao lâu nữa?

Nhìn thấy Bạch Nhạc chẳng buồn để ý tới mình, bản thân Dương Bằng có chút bất mãn, muốn phát hỏa, chỉ là còn chưa nói ra, trong lòng lập tức dâng lên một tia bất an, đành nuốt trở vào.

- Không ngờ, đúng là một con cá lớn.

Trong lúc nói, chỗ bóng râm đột nhiên xuất hiện thân ảnh của mấy người, vừa hiện thân đã lờ mờ tạo thành thế bao vây, vây Bạch Nhạc và bọn Dương Bằng lại.

Từ khi Bạch Nhạc tới gần bên này, đã cảm nhận được mấy đạo khí tức và áp lực bí mật.

Cơ hồ dựa vào trực giác, Bạch Nhạc đã phán đoán ra nơi này tất nhiên có người của Huyết Ảnh Ma Tông ẩn thân, chỉ là, lần này bản thân Bạch Nhạc có lòng muốn thử thực lực của mình, căn bản không có ý tránh né, lập tức đi tới.

Về phần bọn Dương Bằng, Bạch Nhạc căn bản không để ở trong lòng, lúc trước nhắc nhở một câu, bọn họ đã không chịu đi, tất nhiên cũng kệ bọn họ.

- Ai là cá, e là phải giao thủ mới biết! Huyết Ảnh Ma Tông tìm trăm phương ngàn kế, không phải là muốn dẫn dụ ta ra à? Hiện tại ta đã tới rồi... Hy vọng các ngươi sẽ hối hận!

Chắp tay sau lưng, khóe miệng Bạch Nhạc hơi nhếch lên, thản nhiên nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 45%👉

Thành viên bố cáo️🏆️