Ra khỏi thành Thanh Châu, trên đường đi, Bạch Nhạc không biết bị bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm.
Trong đây vừa có thám tử của Huyết Ảnh Ma Tông, cũng có cơ sở ngầm của Thanh Châu Phủ Chủ.
Bắt đầu từ lúc Bạch Nhạc đáp ứng Chu Mộng Dương và Mộng Thiên Thu trở thành mồi, trên thực tế, hắn đã bị bức phải trồi lên mặt nước, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, cũng thành bia ngắm sống.
Cưỡi một con khoái mã, vừa rời khỏi phủ Thanh Châu, Bạch Nhạc lập tức giục ngựa chạy như điên về xa xa.
Rời khỏi thành Thanh Châu, chuyện đầu tiên Bạch Nhạc muốn làm chính là nghĩ biện pháp thoát ly khỏi tầm mắt mọi người.
Chỉ có cắt đuôi được tất cả cơ sở ngầm, mới có thể hạ nguy hiểm xuống thấp nhất, cũng chỉ có như vậy, Bạch Nhạc mới có thể thi triển Thiên Cơ Biến, dùng một loại thân phận khác để lộ diện.
Một đường chạy như điên mấy chục dặm, lúc này Bạch Nhạc mới từ trên ngựa nhảy xuống, mặc cho ngựa tiếp tục chạy về phía trước, mà bản thân thì lặng lẽ rời khỏi.
Tìm một vị trí hẻo lánh, đổi áo trắng có tính dấu hiệu trên người, thay áo xanh, thậm chí ngay cả bội kiếm tùy thân cũng để vào trong túi trữ vật.
Khi Bạch Nhạc đi ra, khí chất đã theo đó mà thay đổi, cả người lộ ra một tia khí tức tà mị, vẻ mặt vẫn lộ ra có chút bình thường, nhưng hai mắt lại tạo cho người ta một loại cảm giác thâm thúy, giống như có thể khiến người ta không kìm lòng được mà sa vào trong đó.
Hơi phân biệt phương vị một chút, Bạch Nhạc tới thẳng sơn cốc lúc trước Huyết Ảnh Ma Tông ẩn thân.
Đây là địa điểm duy nhất có liên quan tới Huyết Ảnh Ma Tông mà Bạch Nhạc đã biết, hiện giờ muốn tìm manh mối, cũng chỉ có thể quay về đây.
Đương nhiên, có lẽ Đàm Duyệt Cường vẫn đang ở trong Vạn Hoa Lâu của thành Thanh Châu, đó mới là phương thức giản tiện nhất để liên hệ với Huyết Ảnh Ma Tông.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, hiện giờ Bạch Nhạc không dám tới đó.
Không phải hắn không thể quay về thành Thanh Châu, mà là cơ hồ có thể khẳng định, nếu đối phương vẫn ở đó, vậy tất nhiên đã bày ra cạm bẫy trùng trùng, chỉ cần hắn dám lộ diện, chỉ sợ cũng không cần truy tra manh mối gì nữa, trực tiếp phân sinh tử trong Vạn Hoa Lâu.
Động thủ ở thành Thanh Châu, tuyệt đối là chuyện ngu xuẩn nhất, trước tiên không nói tới thắng bại, một khi ra tay đánh nhau, sẽ không thể qua được cảm giác của Ngô Tuyết Tùng! Hiện giờ không dám gặp người, không chỉ là Huyết Ảnh Ma Tông, thân phận này của Bạch Nhạc cũng không thể để Ngô Tuyết Tùng nhận ra chút dấu vết.
...
Ngay khi Bạch Nhạc vừa rời khỏi không lâu, thớt ngựa một mình chạy như điên đó cũng bị người ta cản lại.
- Đội trưởng, tiểu tử đó bỏ ngựa đào tẩu rồi.
Quay đầu ngựa, sau khi kiểm tra ngựa, người đó lập tức lui về, trầm giọng hồi báo.
Đội kỵ binh này, toàn bộ đều mặc khôi giáp màu xanh, ước chừng chỉ có hơn trăm người, nhưng túc sát chi khí trên người lại đủ để khiến bất kỳ ai cũng phải chú ý.
Nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện, đội kỵ binh này, mỗi người kỳ thật đều là người tu hành, trừ người đầu lĩnh tu vi là Linh Phủ ra, người khác toàn bộ cũng đều là thực lực Dẫn Linh thất trọng trở lên.
Thanh Vân Kỵ!
Ở phủ Thanh Châu, đây chính là một bộ phận lực lượng quan trọng nhất trong tay Ngô Tuyết Tùng.
Ba ngàn Thanh Vân Kỵ, nếu không suy xét tới nhân tố cường giả Tinh Cung cảnh, thậm chí đủ để san bằng một tông môn Huyền cấp.
- Ngu xuẩn!
Trong mắt lộ ra một tia lãnh ý, đội trưởng dẫn đầu không khỏi mắng thành tiếng.
Vốn dựa theo kế hoạch của hắn, đội Thanh Vân Kỵ này của mình bản thân chính là âm thầm theo dõi Bạch Nhạc, thậm chí hắn còn chuẩn bị đưa tín phù liên lạc cho Bạch Nhạc, một khi gặp phải người của Huyết Ảnh Ma Tông, Bạch Nhạc chỉ phụ trách làm mồi dụ, Thanh Vân Kỵ rất nhanh có thể tới nơi giết đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông.
Đừng nhìn đội Thanh Vân Kỵ này chỉ có hơn trăm người, hơn nữa chỉ có một mình hắn là cường giả Linh Phủ cảnh, nhưng bản thân Thanh Vân Kỵ lại không phải người tu hành bình thường, mà là quân đội!
Dựa vào chiến trận, nếu thực sự chém giết, hơn trăm người này sẽ liền thành một thể, kỷ luật nghiêm minh, đủ để vây giết cường giả Linh Phủ hậu kỳ.
Nhưng không đợi hắn gặp mặt ngả bài với Bạch Nhạc, Bạch Nhạc đã một mình chạy trước, lại triệt để cắt ngang toàn bộ kế hoạch của hắn.
Đương nhiên, Bạch Nhạc có chết hay không, kỳ thật hắn cũng không quan tâm, nhưng bởi vậy mà mất đi một cơ hội lập công, bảo hắn làm sao có thể không tức giận?
- Đội trưởng, chúng ta chúng ta phải làm gì?
- Còn có thể làm gì nữa, tìm đi.
Có chút căm tức quất một roi, lập tức dẫn đầu lao đi.
...
- Viên Viên, ngươi có lạnh không, gió bên này lớn quá, chúng ta đến bên kia ngồi.
Trong sơn cốc, một thanh niên ân cần nhìn nữ tử bên cạnh, nói.
Cơ hồ là đồng thời, một thanh niên mặt lộ vẻ đáng khinh ở cách đó không xa không nhịn được cười thành tiếng, chỉ vào thanh niên vừa rồi, nói.
- Tiếu Vượng, đầu óc ngươi bị nước vào à? Tiểu Đàm chính là Linh Phủ cảnh, ngươi đã bao giờ nghe nói cao thủ Linh Phủ cảnh sợ gió lạnh chưa?
- Họ Dương, ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu!
Nghe thấy lời nói của đối phương, trên mặt Tiếu Vượng đỏ lên, lập tức thẹn quá hóa giận quay lại, trợn mắt nhìn.
- Ha ha ha, Dương Bằng ta bằng hữu trải khắp thiên hạ, cái dựa vào chính là phần chân thành dám nói thật này, chân thành đó ngươi hiểu không?
Đứng dậy, Dương Bằng cười đùa cợt nhả nói,