Hơi gật đầu, cổ tay lật nhẹ, trường kiếm ra khỏi vỏ, Bạch Nhạc rất tự nhiên bày một thủ thế.
Với thân phận của hắn, nếu còn giành trước xuất thủ với Tiêu Hành Nhất, cho dù thắng cũng mất mặt.
Vù!
Cơ hồ ngay trong nháy mắt Bạch Nhạc bày ra kiếm thế, trong sân lập tức xôn xao, giống như nhiệt tình của tất cả mọi người đều được đốt cháy vào khoảnh khắc này.
Linh Tê Nghênh Khách!
Từ lúc Bạch Nhạc vừa được thăng chức chân truyền, vẫn chỉ có khi ở Dẫn Linh cảnh, lúc luận kiếm Thiên Tâm Phong, từng dùng một chiêu Linh Tê Nghênh Khách này đánh bại hết đệ tử ngoại môn, từ đầu tới cuối, thậm chí không có bất kỳ ai có thể bức hắn biến chiêu.
Cho dù là đến hiện tại, một đoạn kinh lịch này đối với đệ tử Linh Tê Kiếm Tông mà nói, vẫn là truyền kỳ thuộc về Bạch Nhạc.
Mà hiện giờ, đối mặt với sự khiêu chiến vô lễ của Tiêu Hành Nhất, Bạch Nhạc vẫn bày ra Linh Tê Nghênh Khách.
Cái này dường như cũng đối ứng với lời nói của Bạch Nhạc lúc trước với Tiêu Hành Nhất, hắn muốn để Tiêu Hành Nhất tận tình thi triển, xem kiếm của đối phương rốt cuộc có thể nhanh tới mức nào.
Tự tin như vậy, sao có thể không khiến những đệ tử quan chiến này sôi trào.
- Keng!
Dưới áp lực, Tiêu Hành Nhất không dám do dự nữa, bước ra một bước, kiếm trong tay đột nhiên ra khỏi vỏ, giống như tia chớp đâm tới Bạch Nhạc.
Từ rút kiếm đến một kiếm này chém đến trước mắt Bạch Nhạc, toàn bộ quá trình thậm chí không đến một hơi thở, thực lực thiếu chút nữa khiến đệ tử ngoại môn thực lực kém thậm chí không thể thấy rõ Tiêu Hành Nhất là xuất thủ thế nào.
- Bạt Kiếm Thức.
Nhìn thấy Tiêu Hành Nhất xuất thủ, cho dù là các trưởng lão cũng không khỏi trợn mắt, một lần nữa ước lượng lại đệ tử lúc trước không quá chói mắt này.
Nghe đồn, Bạt Kiếm Thức, lúc ban đầu là do một vị đại sư kiếm thuật trong phàm tục sáng tạo ra, một người trong phàm tục ngay cả linh lực cũng không thể tu luyện ra, lại dùng thức Bạt Kiếm Thức này trảm sát người tu hành Linh Phủ cảnh, dẫn tới truyền kỳ một thế hệ.
Tuy cuối cùng vị đại sư kiếm thuật đó vẫn không thể bước vào con đường tu hành, nhưng Bạt Kiếm Thức lại được truyền vào giới tu hành, trở thành một chiêu tuyệt học cực kỳ nổi danh.
Đương nhiên, trên thực tế, tuy người tu hành Bạt Kiếm Thức rất nhiều, nhưng người thực sự có thể tu thành, vĩnh viễn chỉ là một số rất ít.
Rất hiển nhiên, Tiêu Hành Nhất chính là nằm trong số rất ít này.
Thậm chí lúc trước khi thi đấu tông môn, Tiêu Hành Nhất căn bản không thi triển một kiếm này, nếu không dưới bất ngờ không kịp đề phòng,trong đệ tử nội môn, sợ rằng không ai có thể ngăn cản được một kiếm này.
Một kiếm này, vốn là sát chiêu hắn cố ý giấu kín để khiêu chiến Bạch Nhạc.
Nhìn thấy một kiếm này, cho dù là Lý Tử Vân, cũng không khỏi lộ ra một tia hài lòng.
Dưới tình huống không phòng bị, cho dù là hắn đối mặt với một kiếm này, chỉ sợ cũng phải điều động lực lượng của Linh Phủ, dùng lực lượng nghiền ép tuyệt đối để phá giải.
Cho dù một kiếm này không đến mức khiến Bạch Nhạc trực tiếp bị thua, cũng đủ để khiến Bạch Nhạc thảm hại không thể tả.
Nhưng mà, cơ hồ là trong nháy mắt, nụ cười của Lý Tử Vân đột nhiên cứng lại trên mặt.
Một tiếng keng vang lên, cơ hồ là trong nháy mắt một kiếm này tới trước mắt Bạch Nhạc, mũi kiếm đột nhiên gẩy lên, giống như sớm đã chờ sẵn ở đó, một kiếm thế ắt thành công trong mắt Lý Tử Vân, lại nhẹ nhàng bị cản lại, không thể dấy lên được một chút gợn sóng.
- Hảo kiếm!
Trên mặt không hề có vẻ hoảng loạn, Bạch Nhạc nhẹ giọng khen ngợi,
- Đáng tiếc, vẫn chưa đủ nhanh.
Đúng vậy, một kiếm này đã đủ để khiến Bạch Nhạc cảm thấy bất ngờ, đáng tiếc, vẫn chưa đủ nhanh.
Đổi lại là người khác, có lẽ chưa chắc có thể nhìn ra được huyền cơ của một kiếm này, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, kỳ thật lại rất dễ lý giải.
Ở trên Thiên Tâm Phong, Bạch Nhạc mỗi ngày đều kiên trì luyện tập lặp đi lặp lại kiếm chiêu cơ bản nhất mấy ngàn lần, dường như chỉ là bổ, chém đâm đơn giản nhất, không nhìn ra có bất kỳ chỗ nào đặc biệt, thậm chí Liễu Như Tân còn cố ý hỏi qua Bạch Nhạc, làm như vậy có ý nghĩa gì.
Bạch Nhạc trả lời cũng rất đơn giản.
- Không ai có thể sinh ra đã biết, luyện kiếm cũng giống như chúng ta nói chuyện đi đường vậy.
Thuần thục không phải bởi vì nó đơn giản, mà là không ngừng lặp lại, biến nó thành một loại bản năng!
Chính là bởi vì loại tu luyện gần như là điên cuồng này, mới khiến Bạch Nhạc có thể dễ dàng lý giải Bạt Kiếm Thức.
Bản thân nó chính là một chiêu kiếm không thể mưu lợi! Chỉ có liên tục lặp lại, dung nhập một kiếm này vào trong xương tủy, biến thành bản năng, mới có thể đạt tới loại hiệu quả gần như là truyền kỳ này.
Tiêu Hành Nhất khổ công rất nhiều trên một chiêu này, đáng tiếc lại vẫn không thể minh ngộ bản chất của một kiếm này.
Hắn không thể chuyển hóa loại rút kiếm này thành bản năng, cho nên, tuy hắn thi triển ra Bạt Kiếm Thức, nhưng lại vẫn không đủ nhanh.
Đương nhiên, Tiêu Hành Nhất không biết những suy nghĩ trong lòng Bạch Nhạc, một kiếm này thất thủ, lập tức khiến Tiêu Hành Nhất cảm thấy da đầu ngứa ran.
Một thức Linh Tê Nghênh Khách nhìn thì đơn giản, lại khiến người ta cảm thấy tựa như một ngọn núi lớn chắn ở trước mặt, khiến người ta tự nhiên sẽ sinh ra một loại cảm giác tuyệt vọng.
Tiêu Hành Nhất biết rất rõ, mình tuyệt đối không thể nghĩ nhiều nữa, có thể dựa vào bản năng điên cuồng xuất kiếm, thậm chí căn bản không nghĩ tới Bạch Nhạc sẽ ứng đối thế nào, chỉ có như vậy, mới có thể khiến hắn không đến mức bởi vậy mà mất đi dũng khí xuất kiếm.
Về phần thắng, từ trong nháy mắt một kiếm này bị cản lại dễ dàng, Tiêu Hành Nhất đã hiểu, mình căn bản là không thể thắng!
Hiện giờ điều duy nhất hắn có thể làm, chính là giống như Bạch Nhạc nói, dốc hết khả năng triệt để thi triển ra kiếm thế của mình, khiến kiếm nhanh hơn, như vậy, mới không đến nỗi bị thua quá khó coi.