Thái Sơ

Chương 9: Tuyệt độc cốc của thái sơ sơn (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Ở trong Thái Sơ giáo, người tư chất tốt hơn mình nhiều không kể xiết, còn có rất nhiều người xuất thân cao quý, bản thân mình tư chất bình thường lại không có chỗ dựa, nếu như không chịu bắt lấy cơ hội mà liều mạng, khẳng định không thể nổi bật trong đám môn nhân đệ tử đông đúc của Thái Sơ giáo.

Một đường không ngủ không nghỉ ruổi ngựa chạy ba ngày ba đêm, bọn hắn rốt cục đi đến chân núi Đại Tự sơn.

Đại Tự sơn, nơi có đệ nhất tông môn của Tường Long quốc, thế núi nguy nga, chập chùng liên miên. Ở trong núi rừng trùng trùng điệp điệp, chủ phong Hoàng Đế phong đâm xuyên trời cao, một bậc thang uốn lượn gập ghềnh, khí thế bàng bạc chạy từ chân núi lên đỉnh.

Trên đỉnh bậc thang là một tảng đá xanh chạm rỗng điêu khắc sơn môn, đơn giản đại khí, xinh đẹp lại không xa hoa.

Trên sơn môn ghi hai chữ Thái Sơ huyết hồng.

Ở cuối bậc thang thông thiên là Thái Sơ bảo điện, là tiên gia trọng địa của toàn bộ Tường Long quốc, nếu không phải đệ tử Thái Sơ giáo, phàm nhân mặc dù là Hoàng đế, cả đời cũng chỉ có lúc thụ sắc phong mới có thể đi vào một lần, bốn phía tràn đầy tiên gia linh khí.

Đại Tự Sơn bất đồng vùng khỉ ho cò gáy Tiểu Tự sơn, cảnh sắc Hoàng Đế phong chim hót hoa nở, nhất là trên đỉnh, vân vụ phiêu miểu, tiên âm quanh quẩn, tựa như tiên cảnh.

Mặc dù Tần Hạo Hiên tính tình trầm ổn cũng không khỏi ngây người, vốn tưởng rằng ở gần Tuyệt Tiên Cốc thì Đại Tự sơn phải hoang vu thê thảm không nỡ nhìn, Thái Sơ giáo nhất định ở sâu trong Đại Tự sơn, trên đường vào giáo nguy hiểm trùng trùng, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý, đang tính một đường vượt gai băng rừng, trèo đèo lội suối, đánh bạc tính mạng vào núi tu tiên học nghệ, ai ngờ nơi đây lại như tiên cảnh nhân gian!

- Đại Tự Sơn ở trong Tường Long quốc là nơi phong thủy linh khí tốt nhất, lại có mấy ngàn năm thấm nhuần tiên linh khí của tông môn chúng ta, non xanh nước biếc địa linh nhân kiệt cũng là bình thường.

Từ Thôn Hổ cũng không cười nhạo bọn hắn, bởi vì ba mươi năm trước, hắn mới vừa vào sư môn cũng khiếp sợ như vậy.

- Vội vàng chạy gấp ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng đến kịp, ngày mai chính là ngày khảo thí cuối cùng!

Triệu Gia Long thở ra một hơi, xoay người xuống ngựa, nói với ba người Tần Hạo Hiên còn đang đắm chìm trong cảnh sắc, nói:

- Ở trên Hoàng Đế phong cấm người cưỡi ngựa, các ngươi đi bộ theo bậc thang thông thiên đến sườn núi, sẽ có người đón, đêm nay cẩn thận nghỉ ngơi cho tốt, đến ngày mai khảo thí lần cuối cực kỳ quan trọng, nhớ lấy!

Chỉ dẫn ba người Tần Hạo Hiên vào trong môn phái ghi danh đăng ký xong, hắn cùng với Từ Thôn Hổ lên núi, tốc độ vô cùng nhanh, nhoáng một cái đã không nhìn thấy bóng người rồi.

Trước sơn môn ngoại trừ ba người Tần Hạo Hiên, không ngừng có đệ tử Thái Sơ giáo đưa tới những tiên mầm thông qua khảo hạch, sau khi dặn dò ghi danh tại sườn núi, bọn hắn lật đật chạy mất, bộ dáng vội vã đoán chừng là nhanh chóng chạy về tu luyện, tranh thủ bổ sung mấy ngày lãng phí.

Tần Hạo Hiên dùng tốc độ nhanh nhất, cũng phải mất ba giờ mới đi đến cái đình ở lưng chừng núi, lúc này trời đã về chiều, hoàng hôn huy sái ánh vàng lên Đại Tự Sơn.

Đứng ở giữa sườn núi, ánh mắt có thể nhìn thấy vô số lầu các tinh xảo, gạch vàng ngói xanh, cổ thụ to lớn, còn có vườn hoa xanh xanh đỏ đỏ, cực kỳ xinh đẹp.

Cái đình ở sườn núi thật ra là một hành lang kéo dài, trên bức tường hành lang cao nửa người điêu khắc hoa văn kỳ ảo, có kỳ trân dị thú, có danh sơn đại xuyên, còn có hình các Thần Tiên, ghi lại một phần lịch sử của Thái Sơ giáo.

Trên hành lang đứng chật ních người, ước chừng một hai trăm người, đều là tiên mầm tuyển được trong năm nay.

Thái Sơ giáo có mấy ngàn năm nội tình để cho đám tiểu tử ở đây ngạc nhiên không thôi, cả đám tập trung tinh thần nhìn xem bích hoạ cùng chữ viết, trong lòng không nhịn được sinh ra cảm xúc tự hào vì bản thân sắp trở thành đệ tử Thái Sơ giáo.

Chờ tiên mầm đến đủ, mặt trời đã xuống núi, một đệ tử Thái Sơ giáo khoảng bốn mươi tuổi thản nhiên chạy đến, thần sắc kiêu căng nói:

- Đi theo ta!

Hắn mang theo hơn hai trăm thiếu niên tới nhà ăn dùng cơm, lại dẫn bọn hắn đi xuyên qua vô số lầu các xinh đẹp, đến nơi nghỉ qua đêm. Một thiếu niên quần áo đẹp đẽ quý giá, eo đeo ngọc bội nhịn không được cảm thán:

- Thật không tin nổi, nơi đây còn đẹp hơn Ngự hoa viên của Hoàng cung!

Nghĩ đến chuẩn bị ngủ ở nơi tiên cảnh này, còn đẹp hơn Ngự hoa viên của Hoàng cung, đa số thiếu niên con nhà nghèo trong lòng kích động, cực kỳ chờ mong.

Nhưng mà tên đệ tử dẫn đường kia dẫn mọi người bảy ngoặt tám rẽ, đưa bọn chúng đến một dãy nhà thấp bé cũ nát, nói:

- Sáng sớm ngày mai, các người tập hợp ở đây, sẽ có người dẫn các ngươi đi tham dự khảo thí lần cuối. Trên sườn núi là trọng địa của tông môn, bây giờ các ngươi còn chưa có tư cách tiến vào, nhớ lấy, đừng có đi lại lung tung, nếu không sẽ bị khai trừ ra ngoài, vĩnh viễn không thu nhận!

Hắn chỉ vào dãy nhà thấp bé cũ nát, nói:

- Đó là nơi ngủ hôm nay của các ngươi

Một đám thiếu niên nội tâm tan vỡ, trong lòng mắng to Thái Sơ giáo keo kiệt, nhưng không một ai dám lộ ra ngoài, trơ mắt nhìn tên đệ tử dẫn đường rời đi

- Khoan đã! Đây là ổ chó sao? Đây là cho người ở sao?

Một thiếu niên khí vũ hiên ngang cau mày, lớn tiếng chất vấn.

Hắn mặc áo vàng, trên ngực thêu hai con rồng vàng tranh châu, búi tóc cắm một cây trâm bằng bạch ngọc, bên hông đeo một cái ngọc bội hình rồng tinh xảo, trên tay còn mang một cái nhẫn phỉ thúy hổ phách, nhìn qua cũng biết không phải con cháu nhà bình thường.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 46%👉

Thành viên bố cáo️🏆️