Thái Sơ

Chương 80: Từ hoạn nạn kết chân tình

Chương Trước Chương Tiếp

Tiểu đệ đi theo sau lưng Cổ Tiểu Vân nói:

- Sư huynh, tiếp theo sư huynh tính xử họ Tần thế nào?

Cổ Tiểu Vân gầm nhẹ:

- Xử cái con mắt! Không thấy bên cạnh hắn có tử chủng sao? Chờ đi về bàn bạc kỹ hơn, nhìn xem có thể xuống tay với hai tử chủng không.

- Vậy mới rồi sư huynh nói với sư đệ Trương Dương thì sao?

- Ha ha ha! Trương Dương nghĩ ta là đồ ngu sao? Nói vài câu đã khiêu khích ta đi kiếm chuyện với Tần Hạo Hiên? Người này có tử chủng đứng sau lưng! Nếu lúc nãy ta không tỏ vẻ tức giận với Tần Hạo Hiên thì Trương Dương sẽ vẫn tìm kiếm kích động ta. Ta chưa đủ mất mặt sao? Mới rồi ta ra vẻ tức giận Tần Hạo Hiên, tạm thời Trương Dương sẽ không đến đâm thọc khiêu khích ta nữa, hại ta mất mặt.

Cổ Tiểu Vân vừa nói vừa bước nhanh đi, trong óc tìm cách bắt lấy đồng ruộng có linh tuyền trong tay Tần Hạo Hiên. Có đất linh tuyền là có thể gieo trồng linh dược cao cấp. Huyết tham trăm năm đang trồng trong đất của gã, không lớn lên thêm được nữa, dù qua hai trăm năm, ba trăm năm, năm trăm năm thì dược hiệu vẫn như bây giờ. Trừ phi có linh địa cao cấp.

Cổ Tiểu Vân biết rõ muốn lấy linh địa từ chỗ sư huynh đệ khác càng khó khăn, nếu mượn đất trồng thì về sau phải chia một phần cho người ta. Đất của Tần Hạo Hiên là lựa chọn tốt nhất!

Vẻ mặt Từ Vũ bất bình nói:

- Hạo Hiên ca ca, chờ ta tu luyện có thành tựu sẽ ném bọn họ vào Băng Hỏa Ngục chịu phạt!

Tần Hạo Hiên cười khổ, tuy có Từ Vũ và Mộ Dung Siêu chống lưng tránh cho xung đột trực tiếp với Cổ Tiểu Vân, nhưng hai người không thể chống lưng cho hắn cả đời, hắn cũng không thích sống bám vào người khác. Trong nơi lòng người hiểm ác Thái Sơ Giáo này, hắn phải nhanh chóng tu luyện tăng mạnh, có thực lực mới giữ được thứ vốn thuộc về mình, nếu không sẽ bị người ăn không chừa mẩu xương.

Trải qua chuyện này Tần Hạo Hiên bớt buồn ngủ nhiều, hắn nhìn người ta chăm chỉ tưới linh tuyền khắp ruộng đồng, cố gắng thăng cấp linh địa. Tần Hạo Hiên nghe Cổ Tiểu Vân nói linh địa chia ba bảy loại, hắn không làm biếng nữa cầm thùng không lên, đi gánh nước.

Gánh nước là việc cực khổ nhưng có thể rèn luyện đạo tâm, đối với Tần Hạo Hiên cần gấp gáp tăng tiến thực lực, nâng cao mọi mặt thì công việc này cũng là cách tu luyện không tệ. Tu tiên không chỉ có tĩnh tọa luyện khí, mấy ngày qua Tần Hạo Hiên càng chú trọng luyện tâm. Vì tích lũy linh lực có thể dựa vào linh đan diệu dược, thiên tài địa bảo bù đắp nhưng tu vi tâm cảnh thì có ăn bao nhiêu linh đan diệu dược cũng không tăng lên được.

Tần Hạo Hiên gánh gần một trăm đôi nước thì đã đến giữa trưa, dù Tần Hạo Hiên tập Vu Tu cũng không chịu nổi ngồi bệch dưới đất nghỉ ngơi. Mộ Dung Siêu lại gần ném đòn gánh, ngồi phịch dưới bờ ruộng.

- Tần sư huynh, ngày hôm qua đa tạ đã xới đất, gánh nước cho ta.

Tuy hai ngày này Tần Hạo Hiên và Mộ Dung Siêu hơi thân, nhưng hai người không giao lưu nhiều, hắn không biết gã có ý đồ gì.

Tần Hạo Hiên nhìn công tử ca xuất thân công hầu thế gia, mỉm cười nói:

- Đa tạ ngươi buổi sáng giải vây giúp ta.

Mộ Dung Siêu cũng cười, biểu tình ngập ngừng muốn nói cũng tan biến theo.

Mộ Dung Siêu hỏi:

- Tần sư huynh, về sau chúng ta trở thành bằng hữu được không?

- Bằng hữu?

Từ này thốt ra từ miệng của Mộ Dung Siêu làm Tần Hạo Hiên hơi bất ngờ, hắn mỉm cười hỏi:

- Vì sao?

- Ở cùng Tần sư huynh và Từ sư muội làm ta thấy rất nhẹ nhàng, không phải ngầm đấu đá nhức đầu, không cần ngươi lừa ta gạt. Hơn nữa Tần sư huynh có sức hút khó tả, ba người đệ tử tử chủng cũng không có sức hấp dẫn đó. Trong nhóm hai trăm đệ tử chúng ta thì ta thấy Tần sư huynh là người gần với đạo nhất.

Vẻ mặt Tần Hạo Hiên mờ mịt thì thào:

- Đạo? Đạo là gì, cái gì gọi là đạo?

Tần Hạo Hiên lặng im nửa ngày, mắt nhìn chân trời bao la như đang trầm tư.

Thật lâu sau Tần Hạo Hiên tỉnh táo lại, xin lỗi:

- Ngại quá, ta mất tập trung.

Mắt Mộ Dung Siêu tràn ngập chân thành nói:

- Không sao, mỗi lời ăn tiếng nói của Tần sư huynh như ẩn chứa triết lý. Nhìn Tần sư huynh hai ngày nay gánh nước là nhìn ra được Lý Tĩnh, Trương Cuồng cũng không bằng sư huynh, chúng ta so với Tần sư huynh càng kém xa.

Mộ Dung Siêu khác hẳn bộ dạng kẻ ác giành chăn vào đêm họ mới đến Thái Sơ Giáo. Có lẽ mấy ngày qua tin đồn bậy bạ, lãnh trào ám phúng khiến Mộ Dung Siêu tỉnh ngộ lại.

- Tần sư huynh, ta xuất thân trong công hầu thế gia, từ nhỏ được dạy dỗ cương thường luân lý nhưng đó là lễ pháp phàm phu tục tử tuân theo. Từ người Tần sư huynh khiến ta học được bình đẳng và tôn trọng, hiểu được cái gì gọi là bất khuất. Tu tiên giả phải bất khuất với trời mới có thành tựu lớn, nếu không làm được bất khuất với người thì nói gì đến bất khuất với trời.

Nghe Mộ Dung Siêu tâm sự, Tần Hạo Hiên mỉm cười.

- Tư chất của Tần sư huynh tuy không bằng ta nhưng Tần sư huynh có thể trao đổi bình đẳng với Từ Vũ, tìm được đất linh tuyền, còn lấy ơn báo oán trợ giúp ta. Mấy hôm nay bao gồm người bên trận doanh Lý Tĩnh đều cười nhạo ta chưa cắm rễ, Tần sư huynh và Từ sư muội là người duy nhất trong đám người không cười sau lưng ta. Ta rất hy vọng được làm bằng hữu với Tần sư huynh, nếu sau này tu vi của ta may mắn cao hơn Tần sư huynh thì ta tuyệt đối không để ác đồ như Cổ Tiểu Vân ăn hiếp sư huynh. Nếu có năng lực, ta sẽ giúp Tần sư huynh tăng tiến!

Tần Hạo Hiên lại cười, lòng thầm nổi lên chút cảm động. Xem biểu tình của Mộ Dung Siêu khi nói những lời này đúng là phát ra từ tận đáy lòng.

- Bằng hữu là giúp đỡ, nâng đỡ nhau, cùng chung hoạn nạn, cùng hưởng họa phúc, sẽ không bỏ đá xuống giếng trong phút nguy nan. Nếu ngươi làm được điều này thì chúng ta là bằng hữu!

Nghe Tần Hạo Hiên trịnh trọng nói, Mộ Dung Siêu nghiêm túc gật đầu, hai người nhìn nhau cười, hai bàn tay đập vào nhau siết chặt.

Mấy ngày tiếp theo tất cả đệ tử mới buổi sáng đến đồng ruộng chăm sóc hoa màu, buổi chiều tự tu luyện. Đến chiều ngày thứ năm, trong phòng Mộ Dung Siêu truyền ra dao động linh lực nhẹ.

Mộ Dung Siêu cắm rễ!

Mười bốn ngày cắm rễ, tuy không bằng Trương Dương nhưng chưởng giáo đương nhiệm Hoàng Long Chân Nhân hai mươi ngày cắm rễ, thành tích của Mộ Dung Siêu sớm hơn sáu ngày. Năm đệ tử tiên chủng đặc biệt đều cắm rễ, Sở trưởng lão rất vui vẻ. Sau khi Mộ Dung Siêu cắm rễ Sở trưởng lão đến phòng của gã cổ vũ một phen.

Sau khi cắm rễ Mộ Dung Siêu bước ra cửa phòng, cảm giác đám người trận doanh Lý Tĩnh từng trào phúng gã nay không dám nhìn thẳng. Lý Tĩnh cười tươi nghênh đón, chúc mừng gã cắm rễ thành công. Mộ Dung Siêu biểu hiện hờ hững với loại hồ ly mặt cười như Lý Tĩnh, bắt chước Tần Hạo Hiên không nóng không lạnh đáp lại.

Lý Tĩnh vốn muốn trò chuyện lâu chút nhưng Tần Hạo Hiên, Từ Vũ biết tin Mộ Dung Siêu cắm rễ thì chạy lại. Hai người vừa đến, Mộ Dung Siêu mặc kệ Lý Tĩnh nhiệt tình trò chuyện, gã cười tươi nghênh đón Tần Hạo Hiên, Từ Vũ.

Nếu không phải Lý Tĩnh còn ôm kế hoạch lôi kéo Từ Vũ, hành động làm gã mất mặt trước mọi người của Mộ Dung Siêu đã sớm chọc tức gã trở mặt.

Trong lòng Lý Tĩnh thầm thề:

- Mộ Dung Siêu ơi là Mộ Dung Siêu, ngươi chờ xem. Đợi ta lôi kéo Từ Vũ về mình thì sẽ cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong, để ngươi trả giá đắt cho sự phản bội, răn đe người khác rằng Lý Tĩnh ta không phải như Trương Cuồng!

Tần Hạo Hiên cười nói:

- Chúc mừng.

Hai chữ không nịnh hót bùi tai nhưng vô cùng chân thành.

- Tần sư huynh, ta rốt cuộc cắm rễ, về sau hết bị đám mắt chó xem người thấp coi khinh nữa. Tần sư huynh vào phòng của ta ngồi chơi? Ta chia sẻ chút kinh nghiệm cắm rễ với sư huynh.

Với lời mời của Mộ Dung Siêu, Tần Hạo Hiên từ chối thì bất kính. Từ Vũ đã kể kinh nghiệm cắm rễ của mình, nhưng nàng dù gì là đệ tử tử chủng, tư chất ngộ tính mạnh hơn nhược chủng như Tần Hạo Hiên rất nhiều, kinh nghiệm của nàng vô cùng quý báu đáng tiếc không thích hợp cho hắn. Kinh nghiệm cắm rễ của hôi chủng Mộ Dung Siêu càng hợp với Tần Hạo Hiên hơn.

Lý Tĩnh mắt lạnh trợn trừng nhìn ba người cùng nhau vào phòng, hoàng tử lòng cao ngất thầm thề sau này phải cho Tần Hạo Hiên, Mộ Dung Siêu muốn sống không được, muốn chết chẳng xong!

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt lại qua năm ngày.

Năm ngày trước Mộ Dung Siêu không chút giữ lại chia sẻ kinh nghiệm cắm rễ của mình, cho Tần Hạo Hiên nhiều dẫn dắt. Mấy ngày nay Tần Hạo Hiên cảm giác mình sắp cắm rễ, nhưng như bà bầu khó sinh, cảm giác cắm rễ đến thật lâu mà tiên chủng không có động tĩnh gì.

Đêm nay Tần Hạo Hiên ngồi trong lùm cây tiêu hóa viên đan dược Cổ Vân Tử đưa tới, sau khi gã đi thì hắn nội thị, phát hiện tiên chủng đã mọc nhánh rễ quấn quanh nhau. Tần Hạo Hiên thầm khó hiểu.

Rễ tiên chẳng phải là một cây rễ đâm vào đan điền sao? Tại sao tiên chủng của hắn là nhiều nhánh mảnh mai, không thấy rễ chính đâu?

Tần Hạo Hiên nghĩ thật lâu không tìm ra vấn đề, hắn không dám hỏi người khác chỉ có thể tiếp tục ôm thắc mắc.

Tần Hạo Hiên tĩnh tọa luyện khí một lúc, rót linh lực trong người vào tiên chủng. Mấy ngày nay tiên chủng thường có dấu hiệu cắm rễ lại rục rịch, Tần Hạo Hiên bị lừa nhiều lần không thèm để ý tới nó, tiếp tục rót linh lực vào.

Trong lúc Tần Hạo Hiên tập trung hấp thu linh lực thì dược lực sót lại của Nhất Diệp Kim Liên trung hòa trong người hắn sinh động lên. Tim Tần Hạo Hiên giật thót, tiên chủng rung bần bật.

Xảy ra chuyện gì?

Tần Hạo Hiên ngừng rót linh lực vào tiên chủng, nhưng tiên chủng rung càng dữ dội. Từ Vũ, Mộ Dung Siêu chia sẻ kinh nghiệm cắm rễ không nhắc đến tiên chủng sẽ rung mạnh khi cắm rễ, hay đây là biểu hiện tiên chủng biến dị? Hoặc là sau khi tiên chủng biến dị nhiều ngày hấp thu độc tính từ Hủ Thực Đan lần thứ hai biến dị?

Lúc này suy nghĩ lung tung không giúp được gì, Tần Hạo Hiên thầm kinh, nếu cứ nghĩ vẩn vơ diễn biến thành tâm ma thì rắc rối. Tần Hạo Hiên nhanh chóng xua đuổi tạp niệm trong óc, ôm nguyên thủ nhất bình tâm tĩnh khí, yên lặng quan sát tiên chủng biến đổi.

Trong khi chấn động từ khe nứt của tiên chủng mọc ra các nhánh rễ nhỏ, có hơn một trăm nhánh quấn quanh tiên chủng sau đó lan tràn hướng đan điền của Tần Hạo Hiên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 46%👉

Thành viên bố cáo️🏆️