Trải qua một giây uấn nhưỡng rốt cuộc lão sờ một nắm cờ trận trong ngực, thừa dịp Tần Hạo Hiên không chú ý ném ra ngoài bày một Viêm Dương Chiếu Trạch Trận đơn giản.
Cờ trận rơi xuống đất, Bạch Hạc biến đổi thủ thế, đất bùn dưới chân Tần Hạo Hiên bỗng biến mềm, người hắn chìm xuống như lún trong đầm lầy. Bùn lầy dính đặc không cao hơn đầu gối của hắn, làm hắn khó đi lại. Bùn lầy như nước nóng sôi trào bốc hơi nước, bọt bùn nổi lên, Tần Hạo Hiên cảm giác như ở trong lò chưng nóng bỏng.
Bạch Hạc cũng ở trong trận nhưng lão rất quen thuộc bùn lầy không cao hơn đầu gối, đi nhẹ nhàng như cá bơi, tự nhiên còn hơn đi trên đất cứng. Hơi nóng thì không thể tổn thương người bày trận.
Một roi dài màu đen luyện chế bằng da cự mãng nằm trong tay Bạch Hạc, lão vung tay, roi đen dài đánh không khí chát chúa, hóa thành muôn vàn bóng đen khiến người không phân rõ cái nào là thật nào là giả. Mỗi một bóng roi đầy trời lấy góc độ cực kỳ xảo quyệt cuốn hướng Tần Hạo Hiên.
Bạch Hạc không thả phù thú của mình ra, lão giỏi trận pháp và có roi độc luyện chế từ da mãng xà kịch độc, lão không rành khống chế phù thú. Bạch Hạc không ngu bỏ sở trường dùng sở đoản, Tần Hạo Hiên là kình địch lão chưa từng gặp trong đời, sơ sẩy một cái sẽ mất mạng trong tay hắn.
Trong Viêm Dương Chiếu Trạch Trận hơi nóng kinh người, đổi lại là phàm nhân chắc đã bị chưng chín. Nhưng Tần Hạo Hiên là tu tiên giả, bị hơi nóng làm bức bối nhưng nhiệt độ của Viêm Dương Chiếu Trạch Trận phiên bản đơn giản này sao có thể tổn thương hắn được?
Bạch Hạc thi triển trận pháp này vì muốn làm nỗi lòng Tần Hạo Hiên rối loạn một chút, bùn lầy làm hắn khó hành động, bấy nhiêu là được.
Roi dài đen của Bạch Hạc trừ luyện chế từ da mãng xà kịch độc còn thêm chín mươi chín loại rất độc. Đừng nói Tần Hạo Hiên là Tiên Miêu cảnh thập diệp, dù là tu tiên giả Tiên Miêu cảnh nhị thập diệp dính phải cũng rất rắc rối, phải lập tức khoanh chân đả tọa xua độc khí, nếu để chạy vào tim thì chết chắc.
Sức chiến đấu của Tần Hạo Hiên mạnh nhưng hắn chỉ là tu tiên giả Tiên Miêu cảnh thập diệp, dính phải độc khí có lẽ sẽ bị trực tiếp độc chết.
Bạch Hạc cho rằng Tần Hạo Hiên có sức chiến đấu mạnh mẽ nhưng kinh nghiệm thực chiến không nhiều. Nếu lúc bình thường, với tốc độ nhanh nhạy của Tần Hạo Hiên chưa chắc roi quất trúng hắn được, nhưng trong đầm lầy tốc độ hành động của Tần Hạo Hiên sẽ giảm, chờ hắn chậm chạp bị roi quất trúng thì có mười cái mạng cũng chơi xong.
Khi Bạch Hạc lấy ra roi dài kịch độc Tần Hạo Hiên nói nhỏ với Hình:
- Trước kia ngươi thổi phồng với ta rằng mình có thân thể mạnh mẽ, độc bình thường không thể độc được ngươi, có thật không vậy?
Hình thấy Tần Hạo Hiên có hơi hướm lôi mình ra, vội phủ nhận:
- Giả, chắc chắn là giả! Ngươi cũng nói ta thổi phồng, ta làm sao có thể kháng độc được?
Tần Hạo Hiên bất đắc dĩ thở dài, mắt lóe ý cười:
- Được rồi, vậy ta sẽ né đi, ta không có bản lĩnh kháng độc, nếu bị roi độc quất trúng thì chết chắc.
Nghe Tần Hạo Hiên nói Hình đắc ý thầm nghĩ:
- Hừ, hôm nay ta trả giá cho ngươi nhiều vậy, tiểu tử nhà ngươi không nhổ một cọng lông, không cho ta ăn tán tu vậy ta phải để ngươi chịu khổ chút!
Bạch Triển Dược thấy Bạch Hạc hành động tự nhiên trong bùn lầy đặc quánh, lòng thầm khen:
- Không uổng là chuyên gia chơi trận pháp, không có điều kiện cũng sáng tạo ra hoàn cảnh có lợi cho mình nhất, bất lợi cho kẻ địch nhất, qua đó đánh chết kẻ địch. Tần Hạo Hiên có giết nhiều người trong chiến trường Thất Trượng Uyên nhưng dù sao chỉ giết người ở một loại địa hình, rời khỏi hoàn cảnh quen thuộc nhất vào đầm lầy thế này thì lợi hại đến đâu cũng bị trừ bớt. Người chơi trận pháp dù là tán tu cũng không thể khinh thường.
Vẻ mặt Bạch Triển Dược nhàn nhã chờ Bạch Hạc giết Tần Hạo Hiên rồi gã sẽ nhảy ra nhặt mót, giết lão sau đó bắt dị chủng Lam Yên tìm chỗ giấu, trở về nói cho Từ Vũ biết hai người bị tán tu Tiên Miêu cảnh tam thập diệp xử lý.
Lòng Bạch Triển Dược rất kích động, gã nhìn Tần Hạo Hiên bị vô số bóng roi bao phủ hành động chậm chạp, nhủ thầm:
- Từ Vũ, dị chủng Lam Yên, tài phú của Tần Hạo Hiên đều rơi vào tay ta! Lần này không cần ta ra tay thì ngươi cũng chạy trời không khỏi nắng!
Vô số bóng roi quất xuống mang theo tiếng gió rít chói tai, tất cả đổ ập vào Tần Hạo Hiên.
Tần Hạo Hiên không chút hốt hoảng, hắn hết sức bình tĩnh nhìn roi sắp quất trúng người, với trực giác chiến đấu đáng sợ mà nhạy bén người nhẹ nhàng né qua.
Bạch Hạc giật nảy mình, không ngờ trong thời gian ngắn Tần Hạo Hiên nhìn thấu cái nào là roi thật, nhanh nhẹn tránh thoát.
Cổ tay Bạch Hạc xoay càng nhanh, đôi khi rót vào luồng linh lực làm roi duỗi thẳng như gậy dài quét qua, đôi khi rút ra linh lực khiến roi mềm dẻo xảo quyệt.
Làm Bạch Hạc, Bạch Triển Dược vô cùng ngạc nhiên là Tần Hạo Hiên trốn tránh chật vật, thường rớt vào bùn lầy bẩn như tượng đất, nhưng mỗi lần hắn đều né thoát trong đường tơ kẽ tóc.
Bạch Hạc, Bạch Triển Dược rất bất ngờ:
- Không thể nào! Chẳng lẽ Tần Hạo Hiên thường luyện công trong bùn lầy sao? Nếu không thì tại sao thân thể hành động nhanh nhẹn như vậy trong bùn lầy?
Hai người mãi mãi không ngờ rằng Tần Hạo Hiên ở trong ảo cảnh thức hải mà Lam Yên bày ra có vài lần chiến đấu trong đầm lầy, bùn lầy dính đặc hơn Viêm Dương Chiếu Trạch Trận gấp mười lần. Sau vài lần Tần Hạo Hiên nắm bí quyết hành động trong bùn lầy, về sau hành động tự nhiên trong đầm lầy ảo cảnh thức hải.
Trận pháp của Bạch Hạc biến ra đầm lầy độ dính đặc kém xa ảo cảnh thức hải, Tần Hạo Hiên di chuyển trơn tru.
Nếu hai người biết Tần Hạo Hiên biểu hiện ra chật vật chỉ vì tê liệt Bạch Triển Dược núp trong chỗ tối, không biết Bạch Triển Dược tự cho rằng núp kín chờ đợi Tần Hạo Hiên bị quất chết có dở khóc dở cười không.
Bạch Triển Dược chưa khóc nhưng Hình biến thành khôi giáp sắp khóc.
Hình nói nhỏ bên tai Tần Hạo Hiên:
- Đại ca, diễn kịch đến đây đủ rồi đi, cho lão ta quất một roi cho rồi, đừng để ta ăn nước bùn nữa. Tuy roi này có độc nhưng quất vào người cùng lắm làm ta đau một chút, chất độc chưa đủ để bị thương ta, ngươi đừng chơi nữa.
Tần Hạo Hiên đang lăn vui vẻ trong bùn lầy nghe vậy khựng lại, ra vẻ ngạc nhiên hỏi nhỏ:
- Chẳng phải ngươi không thể kháng độc sao? Sao bỗng nhiên không độc ngươi được?
Hình biến thành khôi giáp cảm giác toàn thân nước bùn, không có miệng nhưng vẫn phun phèo phèo:
- Phi! Ta phi!
Giọng Hình cay đắng nói:
- Đừng lăn qua lộn lại ta nữa, để lão quất đi.
Tần Hạo Hiên không lương tâm nói:
- À, thế bị quất trúng một roi ngươi có cần thù lao không? Ta không có đủ linh thạch thanh toán.
- Không cần, không ần! A phi, ta không lấy được chưa!
Vẻ mặt Tần Hạo Hiên miễn cưỡng nói:
- Được rồi, vậy ta cho ngươi chịu một roi chiều lòng ngươi.
Tần Hạo Hiên giả bộ chật vật né tránh vừa âm thầm giao lưu với Hình. Trong một lần khom người né roi hắn giả bộ chững lại một chốc, dường như vết thương bị rách.
Bốp!
Tiếng roi giòn vang quất trúng người, Tần Hạo Hiên bị quất bay nặng nề rớt xuống bùn lầy.
Giọng Bạch Hạc trầm thấp tràn ngập sát khí lẫm liệt:
- Ha ha! Tiểu tử, phải thừa nhận ngươi rất lợi hại, nhưng ngươi tu luyện còn ít, non lắm. Bị roi chứa một trăm loại kịch độc quất trúng ngươi chết chắc!
Bạch Hạc không đến gần, lần thứ hai giơ roi, rót linh lực vào khiến roi cứng rắn như gậy sắt đập mạnh vào ngực Tần Hạo Hiên.
Nếu Bạch Hạc đập vào chỗ khác Tần Hạo Hiên sẽ bị thương nặng, cố tình lão chọn phần ngực.
Ngực là một trong các chỗ hiểm, bị Bạch Hạc Tiên Miêu cảnh tam thập diệp đập trúng chắc chắn trái tim sẽ vỡ nát. Nhưng phần ngực của Tần Hạo Hiên có hộ tâm kính biến ra từ Long Lân Tiên Kiếm, đừng nói một roi, có quất mười roi, trăm roi cũng không bị thương được.
Tần Hạo Hiên phối hợp ói ra búng máu, giả bộ hôn mê.
Bạch Hạc lội bùn lầy đến bên cạnh Tần Hạo Hiên hôn mê.
Vì tin tưởng roi độc của mình nên Bạch Hạc không cảnh giác nhiều. Cường giả Tiên Miêu cảnh tam thập diệp trúng một roi của lão cũng phải lột da chứ nói gì Tiên Miêu cảnh thập diệp.
Khi Bạch Hạc rút lại Viêm Dương Chiếu Trạch Trận, chuẩn bị giết Tần Hạo Hiên thì . . .
Cơ hội!
Tần Hạo Hiên hôn mê nằm dưới đất chợt mắt bắn ra tia sáng như sét trong trời đêm. Tần Hạo Hiên bật dậy, nắm đấm hóa thành cơn lốc, cú đấm như đá đánh vào vai trái phải của Bạch Hạc.
Răng rắc!
Xảy ra chuyện gì? Chẳng phải tiểu tử này đã chết sao?
Xương hai vai Bạch Hạc gãy, đau nhức xông lên não, người lảo đảo lùi vài bước rồi ngã gục dưới đất. Nỗi kinh hoàng dâng lên trong lòng Bạch Hạc, lão vùng vẫy thụt lùi, trốn mau!
Tần Hạo Hiên bùng nổ đánh nát xương vai Bạch Hạc, dường như trúng độc sâu mặt tím đen kiệt sức ngã xuống đất.
Bạch Triển Dược nhìn Tần Hạo Hiên trên người đầy vết thương, chảy không biết bao nhiêu máu, bị roi độc quất trúng còn có thể vọt lên tổn thương người, gã nhìn mà tim đập chân run.
Bạch Triển Dược thầm nghĩ:
- Sao tiểu tử này như người sắt đánh không chết, chảy nhiều máu như vậy vẫn không chết được sao?
Bạch Triển Dược đang định ra ngoài giết hai người thì Tần Hạo Hiên ngã gục dưới đất lại nhúc nhích, tay ấn đất gượng dậy:
- Bạch Hạc, hôm nay ngươi và ta đều bị thương nặng, nhưng ta trẻ hơn ngươi nên ngươi tiêu rồi.
Tần Hạo Hiên vùng vẫy muốn đứng dậy rồi lại ngã mạnh xuống, hắn ngăn cản Lam Yên muốn tiến lên dìu mình, tiếp tục bò hướng Bạch Hạc.
Bạch Hạc bị đánh nát xương vai kinh hoàng tột độ, lão muốn ngưng tụ linh lực công kích Tần Hạo Hiên nhưng xương bả vai vỡ nát, hai cánh tay hoàn toàn phế, đau đớn làm lão không thể triệu tập linh lực hộ thể. Bạch Hạc bất lực mặc người làm thịt, không chống cự được.
Tần Hạo Hiên bò tới trước mặt Bạch Hạc, khóe môi cong lên nụ cười dữ tợn:
- Tán tu các ngươi gan to bằng trời dám mai phục đánh lén Từ Vũ muội muội, giờ phải trả giá đắt!
Tần Hạo Hiên đấm vào mặt Bạch Hạc, nếu là trước kia có thể một đấm đánh nát đầu Bạch Hạc, nhưng giờ chỉ để lại vết bầm. Độc, bị thương làm sức chiến đấu mạnh nhất của hắn suy yếu.