Lam Yên nhìn bộ dạng thê thảm của Tần Hạo Hiên thì mắt lóe tia quyết tuyệt. Tần Hạo Hiên vì cứu nàng và Từ Vũ mới bị thương nặng, nàng cứu hắn là lẽ đương nhiên.
Lam Yên làm dị chủng đương nhiên hiểu rõ về dị chủng hơn người bình thường. Nếu Lam Yên chấp nhận ngưng tinh huyết từ máu tươi trong thân thể, tinh huyết của dị chủng sánh bằng thiên tài địa bảo có thể khiến xương trắng mọc thịt, gần chết hồi sinh.
Chỉ có dị chủng mới tinh luyện ra tinh huyết trong máu của mình, tinh huyết vô cùng quý báu, một trăm giọt máu mới ngưng ra một giọt tinh huyết. Tinh hoa máu toàn thân Lam Yên chỉ ngưng tụ được khoảng hơn mười giọt tinh huyết.
Nên lúc trước Vân Hạc Sơn Nhân bắt Lam Yên, nàng không chịu ngưng tụ tinh huyết thì lão chỉ có thể mượn trận pháp huyết tế nàng, qua đó chữa vết thương.
Nếu Lam Yên tự nguyện ngưng tụ tinh huyết đủ cho Tần Hạo Hiên từ bị thương nặng phục hồi đến trạng thái khỏe mạnh. Nếu số lượng tinh huyết đủ nhiều thậm chí có thể tạm tăng cảnh giới thực lực.
Khi Lam Yên định lấy tinh huyết của mình chữa cho Tần Hạo Hiên, Từ Vũ yên lặng nhìn người hắn ứa máu mà mình bất lực không biết làm sao.
Từ Vũ không làm được gì, cắn môi kiên quyết cứng rắn nói:
- Hạo Hiên ca ca, nếu ca ca có mệnh hệ gì thì ta sẽ giết sạch tán tu thiên hạ báo thù cho Hạo Hiên ca ca!
Lam Yên bị chấn nhiếp bởi sát khí quyết tuyệt từ giọng nói của Từ Vũ, nàng vốn định ngưng tụ máu của mình trị thương cho Tần Hạo Hiên lẩm bẩm:
- Tần Hạo Hiên, nếu ngươi không tỉnh lại Từ Vũ tỷ tỷ sẽ dấy lên gió tanh mưa máu trong Tu Tiên Giới.
Không ai cho rằng Từ Vũ khoác lác, một vô thượng tử chủng thành tựu tương lai không thể đo lường có tư cách nói ra câu này.
Bạch Triển Dược ở phía xa nghe Từ Vũ nói câu này nhướng chân mày, thầm nghĩ:
- Tần Hạo Hiên chết lúc này là tốt nhất, nếu hắn không chết ta phải tìm cách chém một nhát rồi nghĩ cách dời sức chú ý của Từ Vũ. Từ Vũ mê hắn sâu như vậy không phải chuyện tốt.
Từ Vũ, Lam Yên nhìn chăm chú, Tần Hạo Hiên hôn mê ngắn ngủi khẽ hừ:
- Ưm.
Tần Hạo Hiên mở mắt ra, ngồi dậy, nhớ lại mũi kiếm khủng bố vừa rồi, nói ra một câu làm Bạch Triển Dược tức hộc máu:
- A, ta sống sót?
Tần Hạo Hiên thử hoạt động tay chân, reo lên:
- Hình như không bị gì!
Hình biến thành khôi giáp nhe răng mắng bên tai Tần Hạo Hiên:
- Ngươi đương nhiên không sao! Lão tử cản tất cả công kích giúp ngươi, ngươi chỉ bị chấn choáng! Tần Hạo Hiên, uổng ta xem ngươi là huynh đệ nhưng ngươi xem ta là tấm chắn vạn năng phải không? Nếu không nhờ đạo phù linh pháp của Bạch Triển Dược cản lại đa số mũi kiếm, cộng với phù lục hộ mệnh của Từ Vũ ngăn hai mũi kiếm, nếu thêm một mũi kiếm bay tới thì đã xé nát ta rồi . . .
Lòng Tần Hạo Hiên rất có lỗi, ngày thường Hình thích phóng đại nhưng câu vừa rồi không khoa trương. Một kích vừa rồi nếu không có Hình hỗ trợ thì Tần Hạo Hiên chết mười lần, mạnh như Hình cũng suýt mất mạng nhỏ.
Tần Hạo Hiên nhỏ giọng nói:
- Cảm tạ cảm tạ, ta nguyện làm bất cứ bồi thường . . .
Giọng Hình yếu ớt nhưng không quên kè mặc cả:
- Bà nội nó, ngươi nghĩ máu trên người là của ngươi sao? Toàn là chảy từ trong người của ta! Ít nhất để ta ăn hai tán tu, nếu không đừng hòng lần sao ta che mưa chắn gió cho ngươi nữa!
Tần Hạo Hiên cảm thấy rất có lỗi với Hình nhưng để nó ăn thịt người thì cứ thấy khó chịu, hắn nhỏ giọng thương lượng:
- Hay ta cho ngươi một ngàn linh thạch chịu không?
Đầu óc Hình xoay chuyển nhanh, lấy được linh thạch tất nhiên tốt, còn về tán tu? Về sau nhờ Lam Yên trộm vài xác chết là được, khi đó vừa có linh thạch vừa có xác chết, lời to.
- Không thành vấn đề! Nhưng nói thật, lần này lão tử thật sự bị thương rất nặng, tạm thời cần nghỉ ngơi chút, không cách nào dùng Long Ma Kim Thân bảo vệ an toàn cho ngươi, tốt nhất cẩn thận chút, đừng chết tại đây . . .
Hình không phát ra tiếng nữa, bị thương nặng làm nó tạm chìm trong giấc ngủ.
Tần Hạo Hiên miễn cưỡng đứng lên, hơi đung đưa tay chân. Có Hình chắn công kích nên hắn không bị thương.
Nhìn Tần Hạo Hiên đứng dậy giãn gân cốt, người khỏe mạnh, Bạch Triển Dược trợn to mắt:
- Bà nội nó, đúng là tai họa sống ngàn năm!
Nếu không phải hang ổ tán tu tuy bị phá hủy nhưng chưa bắt hoặc giết hết tán tu.
Lão nhân Tiên Miêu cảnh tam thập diệp bày trận thấy Khoách Linh Trận trợ giúp đánh ra ba linh pháp mà chỉ giết được năm người, không đuổi tận giết tuyệt đám đệ tử Thái Sơ Giáo.
Lão nhân trầm giọng quát:
- Thái Sơ Giáo đã không chừa đường sống cho chúng ta vậy thì liều mạng với họ! Giết đám người Thái Sơ Giáo này có lẽ còn đường sống!
Lão nhân vung tay hô hào, đám tán tu lên tinh thần. Đặc biệt nhìn Bách Nhẫn Kiếm của lão phóng lớn mười lần giết năm đệ tử Thái Sơ Giáo, khiến Bạch Triển Dược Tiên Miêu cảnh tứ thập diệp cực kỳ cường đại chật vật không chịu nổi suýt bị thương làm bọn họ sục sôi ý chí chiến đấu.
Có lẽ vì không đủ linh thạch hoặc thiếu thời gian nên lão nhân tán tu không bày trận nữa, lão xông lên trước nhất đánh với đệ tử Thái Sơ Giáo.