Phù lục hộ thể, linh lực hộ thể của đệ tử Thái Sơ Giáo đứng đằng trước nhất đồng quy vu tận với một mũi kiếm, cơ thể bị mũi kiếm thứ hai cắt nát.
Bạch Triển Dược nhíu chặt mày, lòng đau nhói, đầu óc xoay chuyển:
- Không thể do dự nữa! Đệ tử Thái Sơ Giáo nơi này đều là trụ cột trung thành tuyệt đối với ta, bồi dưỡng ra một người không dễ, chết một người là mất mát to lớn. Hơn nữa nếu Từ Vũ chết thì ta đừng mong nổi bật trong Thái Sơ Giáo, thậm chí sẽ bị chưởng giáo giận chó đánh mèo đuổi ra khỏi môn phái!
Bạch Triển Dược cắn răng giật xuống đạo phù đeo trên cổ, đây là bảo bối gã tự mình luyện chế có thể đỡ một kích hết sức của cường giả tu tiên Tiên Miêu cảnh tứ thập nhị diệp.
Rót luồng linh lực vào đạo phù, trong đạo phù không khác gì linh phù màu vàng bình thường chợt bắn ra tia sáng chói mắt. Một cây dù có vô số hoa văn cổ xưa xuất hiện trước mặt đệ tử Thái Sơ Giáo.
Dù to chậm rãi xoay toát ra trăm phù tự phạn ảo, những chữ va chạm nhau phát ra tiên âm êm tai. Tiên âm hình thành từng vòng sóng âm mắt thường trông thấy bao phủ mọi người vào trong.
Đại Linh Thuật Thái Sơ, Hỗn Thiên Tán.
Phập phập phập!
Một trăm thanh kiếm bén không ngừng đánh vào dù to cổ xưa phát ra tiếng va chạm trầm đục như mưa rơi.
Dù to cổ xưa chặn lại khoảng tám mươi mũi kiếm thì không chịu nổi uy lực khủng bố của mũi nhọn vỡ nát.
Linh pháp đạo phù vỡ không quan trọng, nó vốn chỉ dùng được một lần, nhưng còn mười mấy mũi kiếm không ngăn lại! Mỗi mũi kiếm tương đương một kích của cao thủ Tiên Miêu cảnh tứ thập diệp, đánh vào người ai đều có thể lấy mạng người.
Mặt Bạch Triển Dược trắng bệch, thủ đoạn giữ mạng mạnh nhất của gã đã mất, đành nghe theo số trời!
Liên tục vang bốn tiếng hét thảm:
- A! A!
Bốn đệ tử Thái Sơ Giáo mất mạng.
Bốn mũi kiếm giết người, bốn mũi kiếm đâm hụt, ba mũi kiếm đâm vào người Bạch Triển Dược đánh nát mấy phù lục hộ mệnh, linh lực hộ thân. Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc Bạch Triển Dược thi triển Khai Thiên Trảm, một tay một đao đánh nát mũi kiếm cuối cùng bắn vào mình.
Bạch Triển Dược chú ý thấy ba mũi kiếm bắn hướng Tần Hạo Hiên, Từ Vũ, Lam Yên.
Mặt Bạch Triển Dược buồn bã, miệng đắng chát. Bạch Triển Dược vô cùng muốn cứu Từ Vũ, nàng quan hệ đến tương lai của gã, dị chủng Lam Yên là hy vọng đột phá Tiên Thụ cảnh nhanh nhất của gã, nhưng lúc này gã bất lực, đành trơ mắt nhìn hai người chôn cùng Tần Hạo Hiên.
Còn về Tần Hạo Hiên che trước mặt hai thiếu nữ ở trong mắt Bạch Triển Dược chỉ là tên hề không biết sâu cạn, thân xác yếu ớt của hắn có thể cản nổi một kích mà gã không dám đón đỡ sao?
Bạch Triển Dược thở dài thườn thượt:
- Ài.
Từ Vũ, Lam Yên chết chắc, tính toán của gã sắp tan thành bọt nước. Giờ Bạch Triển Dược chờ Tần Hạo Hiên chết nghĩ cách tìm ra một trăm vạn viên hạ tam phẩm linh thạch của hắn, vớt vát lại chút mất mát từ cái chết của Từ Vũ, Lam Yên.
Ba mũi kiếm xé rách các phù lục hộ mệnh, linh pháp phòng ngự Tần Hạo Hiên, Từ Vũ, Lam Yên vội vàng bày ra trước mắt hắn. Ba mũi kiếm có hai cái nát. Tô Bách Hoa đau lòng Từ Vũ, sợ nàng Nhập Hồng Trần gặp nguy hiểm cố ý cho nàng vài tấm phù lục hộ mệnh tốt mới chặn lại được hai mũi kiếm. Với lực phòng ngự phù lục của Tần Hạo Hiên, Lam Yên thì đừng mơ cản được một mũi kiếm.
Dù vậy chỉ một mũi kiếm đủ giết ba người.
Khi mọi người cho rằng ba người chết chắc Tần Hạo Hiên chợt nhích người, hắn bước ra trước hai bước một mình cản lại mũi kiếm này.
Keng keng keng!
Mũi kiếm đánh vào chiến khôi nhìn như chỉ có binh tốt phàm nhân mới mặc. Mũi kiếm nát, Tần Hạo Hiên cũng bị đánh bay.
- Ủa?
Bạch Triển Dược vốn tưởng mũi kiếm sẽ cắt nát người Tần Hạo Hiên rồi thuận thế giết Từ Vũ, Lam Yên, không ngờ mũi kiếm sánh bằng một kích của cường giả Tiên Miêu cảnh tứ thập diệp vậy mà va chạm với khôi giáp trên người Tần Hạo Hiên thì tan vỡ. Càng làm Bạch Triển Dược kinh ngạc là khôi giáp phàm nhân không có nửa phù văn này không vỡ vụn, Tần Hạo Hiên không bị chém thành hai nửa, chỉ bị đụng bay vài chục trượng.
Tuy không bị kiếm khí chém ngang eo nhưng Tần Hạo Hiên bị đụng bay không thoải mái, áo giáp trên người hắn rách nát, miệng hộc máu, thân thể như bị đâm thủng vô số lỗ máu, máu ứa ra từ khe nứt áo giáp.
Máu nhuộm không trung rất đồ sộ.
Từ Vũ, Lam Yên rùng mình, hai người vô cùng ăn ý hét lên:
- Hạo Hiên ca ca, có sao không?
- Tần Hạo Hiên, có sao không?
Từ Vũ, Lam Yên được Tần Hạo Hiên bảo vệ không trầy trụa gì chạy tới, nhìn áo giáp trên người hắn rách nát, máu chảy ồ ạt. Lòng Từ Vũ đau như dao cắt, nhưng nàng không khóc.