Hình nghiên cứu trận pháp cao hơn người khác, Tần Hạo Hiên yên lặng nhìn chờ bằng hữu ma này giảng giải.
Hình cảm nhận ánh mắt của hắn, tằng hắng nói:
- Đây là đại trận phòng ngự cực kỳ ẩn khuất, nếu không nhận sai chắc là Tiểu Thâu Thiên Trận. Mũi của ta ngửi được bên trong có hơn ba mươi tán tu, thực lực mạnh nhất có Tiên Miêu cảnh ba mươi mấy diệp. Dù chúng dùng huyễn tượng trận lợi hại đến đâu chỉ có thể che giấu một chốc, tuyệt đối không thể hoàn toàn qua mắt ta.
Lam Yên không khách khí chế nhạo Hình:
- Lỗ mũi của ngươi thính hơn chó, chẳng những ngửi ra nơi này có bao nhiêu người còn ngửi được đại khái thực lực.
Lam Yên với Tần Hạo Hiên, Hình:
- Ta nghiên cứu trận pháp mạnh hơn Bạch Triển Dược nhiều. Có rất nhiều cách bày ra đại trận ẩn hình, che giấu trận cơ rất đơn giản, chỉ có đồ ngốc mới cứng đầu cho rằng không thể nào che giấu trận cơ của đại trận.
Hình khẽ cười nói:
- Đặt biệt danh ngớ ngẩn cho Bạch Triển Dược cũng hay, đều là họ Bạch, không thể sửa dòng họ tổ trong của hắn, ưm, sau này gọi hắn là ngớ ngẩn đi.
Nghe Lam Yên, Hình mắng Bạch Triển Dược sau lưng, Từ Vũ ở chung với Bạch Triển Dược mấy tháng, có hảo cảm với gã nên nàng nói khéo:
- Nói sau lưng người khác thì không được hay, con người của Bạch sư huynh không tệ.
Tần Hạo Hiên cười cười, lườm Hình:
- Vũ muội muội đừng để bụng, muội không nhìn ra hai người này mồm mép dữ dội hơn người khác sao? Nếu không may miệng lại thì họ cái gì cũng nói được.
Hình cảnh giác nhìn Từ Vũ, sợ nàng nói một câu vậy may đi, sau đó Tần Hạo Hiên có lẽ thật sự sẽ tìm kim may miệng nó lại.
Từ Vũ nghe Tần Hạo Hiên nói chỉ cười cười, Lam Yên và Hình đều là bằng hữu của hắn, nàng sẽ không nói thêm cái gì.
Qua thời gian một tách trà Bạch Triển Dược đi tìm giúp đỡ đã trở lại, mang theo hơn hai mươi đệ tử Thái Sơ Giáo cùng gã xuống núi tôi luyện. Những đệ tử Thái Sơ Giáo này đều là tiểu đệ của Bạch Triển Dược.
Tần Hạo Hiên nhìn đám viện binh, không thấy bóng dáng phó đường chủ Lăng Vạn Tinh đâu, hắn hỏi:
- Bạch sư huynh, Lăng đường chủ không đến sao?
Bạch Triển Dược cau mày, gã chưa nói chuyện thì một đệ tử mập Tiên Miêu cảnh nhị thập cửu diệp, tiểu đệ hàng đầu của gã ngạo nghễ nói:
- Ngươi là Tần Hạo Hiên Tần sư đệ? Chúng ta vội vàng đi quên mời Lăng phó đường chủ, hơn nữa đối phó mấy tán tu không cần kinh động phó đường chủ.
Đệ tử mập nói xong Bạch Triển Dược cười bảo:
- Hứa Nguy, đừng lắm miệng. Tần sư đệ, vừa rồi ta đến vội vàng quên mời Lăng phó đường chủ, là lỗi của ta. Nhưng chúng ta đối phó tán tu chắc đủ rồi, tuy đây là cuộc chiến sống chết nhưng cũng là tôi luyện, tu tiên giả chúng ta phải trải qua các cuộc rèn luyện mới trưởng thành lên được. Nếu Tần sư đệ cảm thấy không an toàn có thể trốn ở phía sau, ta nhất định sẽ bảo vệ an toàn của ngươi.
Bạch Triển Dược nói rất độc, nếu Tần Hạo Hiên lùi bước thì hắn sẽ là đồ hèn trong lòng Từ Vũ.
Tần Hạo Hiên hờ hững liếc Bạch Triển Dược một cái:
- Đa tạ ý tốt của Bạch sư huynh, ta có thể tự bảo vệ mình, Bạch sư huynh lo cho Vũ muội muội nhiều chút là được. Giờ chúng ta hãy nghiên cứu cách phá trận pháp phòng ngự của tán tu đi.
Đệ tử mập Hứa Nguy trợn to mắt nói:
- Phá trận?
Hứa Nguy nhìn viện tử rất bình thường này, nói:
- Chỗ này làm gì có trận pháp, đừng nói màn sáng trận pháp, không có cả trận cơ.
Tần Hạo Hiên lười giải thích nhiều, dù sao nhiều người đến, có thể cường công phá trận.
Tần Hạo Hiên nói:
- Vậy Hứa sư huynh thử đi.
Hứa Nguy cười lạnh, được Bạch Triển Dược đồng ý gã nhảy tới trước, bấm thủ quyết, niệm pháp quyết, thi triển linh pháp.
Linh pháp của Hứa Nguy biến thành một tảng đá to, gã khiêu khích liếc hướng Tần Hạo Hiên:
- Tần sư đệ, ánh mắt của ngươi không được tốt, hãy xem kỹ có trận pháp hay không!
Bạch Triển Dược thầm cười nhạt nghĩ Tần Hạo Hiên thật ngu, viện nhỏ không chút đặc biệt làm sao có trận pháp? Nếu có trận pháp phòng ngự thì tại sao không lộ ra chút trận cơ?
Hứa Nguy muốn khoe tài, tay trái biến đổi thủ thế thi pháp khiến tảng đá trên cao biến lớn, cuối cùng to cỡ nửa viện tử thì tay phải bấm kiếm chỉ, một luồng kiếm khí sắc bén xuất hiện trên kiếm chỉ tay phải.
Hứa Nguy quát to:
- Tật!
Hai tay làm thủ thế công kích, đá to cỡ nửa viện tử lơ lửng trên cao và kiếm khí sắc bén trước mặt Hứa Nguy cùng bắn ra.
Bùm!
Tảng đá và kiếm khí sắp đụng vào vách tường viện thì chợt một màn sáng trắng nhạt dán sát góc tường dâng lên bao trùm nguyên viện.
Tảng đá đánh vào đại trận phòng ngự, đá vỡ vụn.
Kiếm khí bắn vào màn sáng trắng, kiếm khí tan rã.
Công kích của đá to và kiếm khí chỉ làm trận pháp phòng ngự run nhẹ.
Hứa Nguy giật mình kêu lên:
- A!
Hứa Nguy nhìn màn sáng trắng nhạt trên viện tử như gặp quỷ, xem ngây người.
Bị công kích trận pháp phòng ngự tiểu viện hiện ra tỏa ánh sáng trắng ngà chiếu sáng một phương thiên địa nhỏ, khi cả thiên địa chìm trong bóng đêm thì màn sáng trắng ngà này như kỳ quan.
Dù gì ở vương đô, Hứa Nguy gây động tĩnh lớn, tảng đá va chạm phát ra tiếng nổ inh ỏi bừng tỉnh nhiều phàm nhân.
Bọn họ ngơ ngẩn nhìn từ xa:
- Tiên nhân . . . tiên nhân hiển thánh!
Đám phàm nhân bị đánh thức hét lên từ xa nhưng không ai dám đến gần.
Thấy tiểu viện quả nhiên có màn sáng phòng ngự, mặt Bạch Triển Dược đen thui, với ánh mắt của gã mà không nhìn ra chỗ này có trận pháp phòng ngự. Dị chủng Lam Yên nhận ra còn có thể giải thích nhờ năng lực bẩm sinh, nhưng Hoa Lao là đệ tử nhược chủng thực lực không bằng Tần Hạo Hiên dựa vào cái gì nhìn ra?
Bạch Triển Dược luôn rất tự tin vào ánh mắt của mình đã bị đả kích, gã nhìn Tần Hạo Hiên chằm chằm thầm nhủ:
- Tần Hạo Hiên, ta phải giết ngươi!
Trận pháp phòng ngự tiểu viện bị công kích, đám tán tu ở bên trong cảm giác được. Chúng chạy tới cửa lớn, qua màn sáng trắng thấy hơn hai mươi đệ tử Thái Sơ Giáo đứng bên ngoài, bọn họ nhận ra người mạnh nhất Bạch Triển Dược là tu tiên giả Tiên Miêu cảnh tứ thập diệp.
Bạch Triển Dược bị mất mặt trước Từ Vũ, lửa giận không có chỗ trút vừa lúc đổ lên người đám tán tu tội nghiệp.
Bạch Triển Dược tức giận quát:
- Tán tu tầm thường cũng dám chống đối Thái Sơ Giáo chúng ta, thậm chí âm mưu ám toán đệ tử Thái Sơ Giáo ta, muốn chết!
Bạch Triển Dược vừa quát vừa làm động tác tay. Ngàn vạn đao khí chiêu gã đánh chết tán tu cuối cùng trên Triêu Hà Sơn lần thứ hai ngưng tụ bên cạnh gã. Linh lực biến ảo ngưng tụ ra đao quang tỏa sát khí khiếp người, Bạch Triển Dược thốt ra chữ chết muôn vàn đao khí xoay tít trên cao sau đó bắn vào màn sáng trắng.
Màn sáng màu trắng bị Bạch Triển Dược đánh vào nứt rạn, rất nhanh lấp kín nhưng ánh sáng tối hơn nhiều.
Trận pháp phòng ngự của tiểu viện này tuy rằng bí ẩn thần kỳ nhưng năng lực phòng ngự không quá mạnh. Hứa Nguy Tiên Miêu cảnh nhị thập cửu diệp cần một thời gian mới cứng rắn phá được, nhưng Bạch Triển Dược mạnh hơn Hứa Nguy gấp mấy lần chỉ cần hai, ba linh pháp uy lực rất lớn là làm được.
Dân chúng vương đô bị đánh thức cảm giác bên này truyền ra đao khí sắc bén, tiếng quát của Bạch Triển Dược liền hiểu có hai nhóm tiên nhân đánh nhau.
Tiên nhân đánh nhau, phàm nhân gặp họa.
Vốn có phàm nhân to gan muốn đi xem hình dáng của tiên nhân, nhưng khi thấy vô số đao khí lơ lửng giữa trời bắn nhanh ra, đao khí ngập trời sát ý khiếp người làm bọn họ sợ chạy vắt giò lên cổ còn không kịp, đâu dám lại gần.
Đám tán tu trong viện nhìn Bạch Triển Dược bắn vô số đao khí đến cũng sợ hồn vía lên mây, chúng cứ nghĩ dựa vào trận pháp phòng ngự có thể ngăn cản một thời gian, thừa dịp này bàn bạc đối sách. Nhưng giờ chúng biết mình đã đánh giá sức chiến đấu của Tiên Miêu cảnh tứ thập diệp quá thấp. Với năng lực của Bạch Triển Dược đừng nói ngăn cản một thời gian, cùng lắm thêm hai đợt công kích như vậy là trận pháp phòng ngự sẽ hoàn toàn tan vỡ.
Đám tán tu vốn không có đấu chí cao hoàn toàn bị một kích sắc bén của Bạch Triển Dược đánh tan, chúng miễn cưỡng bình tĩnh nhưng giờ bàng hoàng hoảng hốt.
Không biết là ai hét lên:
- Chạy mau! Bị hắn đánh vào thì tiêu đời!
Tập thể nhỏ tán tu thực lực mạnh nhất có Tiên Miêu cảnh tam thập diệp, số lượng chỉ khoảng ba mươi sáu người bỗng chốc tan tác, giành nhau chạy ra đại trận phòng ngự.
Bạch Triển Dược rất thích thấy hiện tượng này, đám tán tu tự chạy ra thì gã khỏi phải vất vả phá trận.
Hơn hai mươi đệ tử Thái Sơ Giáo xông lên bao vây tán tu trốn ra.
Đám đệ tử Thái Sơ Giáo này thực lực ngang ngửa tán tu, chỉ có mình Bạch Triển Dược là cao hơn xa tất cả tán tu. Về đông người thì tán tu đông hơn đệ tử Thái Sơ Giáo nhiều, nói sao cũng có sức đánh một trận.
Khi chúng phát hiện chạy ra vẫn bị người Thái Sơ Giáo bao vây thì điên lên quát:
- Bà nội nó, dù sao cũng chết, liều với đám nhãi Thái Sơ Giáo này luôn!
Đám tán tu đặt quyết tâm liều mạng, các đệ tử Thái Sơ Giáo vốn coi thường chúng cũng không yếu thế:
- Tán tu chó cụp đuôi dám mắng đệ tử Thái Sơ Giáo chúng ta là nhãi? Làm chết chúng!
Các đệ tử Thái Sơ Giáo chuẩn bị siết chặt vòng vây tiêu diệt đám tán tu, trong tán tu người thực lực mạnh nhất Tiên Miêu cảnh tam thập diệp là một lão nhân tóc bạc.
Lão nhân này nhướng mày quát:
- Không được hành động thiếu suy nghĩ, bảo hộ ta!
Lão nhân nhanh chóng lấy phù kỳ từ trong ngực ra tùy tay ném, phù kỳ như có linh tính bày ra trận hình.
Lão nhân lật tay móc ra con dao bạc nhỏ từ trong Càn Khôn Phù, lại lấy nắm nhị phẩm linh thạch bắt đầu điêu minh văn, hiển nhiên muốn bày trận công kích.
Đám tán tu thấy lão nhân chuẩn bị trận pháp vốn hoảng loạn bỗng chốc không xúc động nữa, đoàn kết bảo vệ lão nhân vào giữa, vận chuyển linh lực hình thành kết giới đơn giản cản lại mấy công kích linh pháp của đệ tử Thái Sơ Giáo.