Bạch Triển Dược thầm nghĩ:
- Nếu hắn tìm được phong thư kia dù ta tìm tay giết hắn cũng phải tìm cơ hội xử hắn rồi hủy phong thư. Tần Hạo Hiên chết, chứng cứ bị hủy thì môn phái sẽ không điều tra ra ta được.
Tần Hạo Hiên đang xem tờ giấy viết hang ổ ngầm của tán tu trong vương đô, chợt cảm giác sống lưng lạnh toát, khí lạnh từ cột sống chạy lên não, cảm giác như có người nổi sát ý với mình. Mỗi khi gặp uy hiếp mạng sống là Tần Hạo Hiên sẽ có cảm giác này.
Tần Hạo Hiên quay đầu nhìn, sau lưng hắn trừ Từ Vũ, Lam Yên, Bạch Triển Dược ra không có ai.
Bạch Triển Dược đặt quyết tâm xong bình tĩnh hỏi:
- A, Tần sư đệ tìm được chứng cứ vì sao tán tu giết chúng ta?
Tần Hạo Hiên đứng dậy, cầm tờ giấy viết địa chỉ, dùng linh lực chấn rơi vết máu trên tay:
- Không tính là chứng cứ, chẳng qua biết chỗ nhóm tán tu này ẩn náu. Không tìm ra chứng cứ gì trên người ba tán tu.
Bạch Triển Dược thầm thở phào, ngoài mặt rầu lo nói:
- Thật đáng tiếc, để bàn tay đen sau màn ung dung ngoài vòng pháp luật.
Tần Hạo Hiên lắc đầu nói:
- Không, chúng ta đã có địa chỉ hang ổ của tán tu, lập tức đi tìm tán tu, nếu đi muộn không chừng chúng biết tin bỏ chạy.
Lam Yên khó chịu hỏi:
- Không ngắm mặt trời mọc?
Thấy Lam Yên không vui Từ Vũ nói:
- Hạo Hiên ca ca, chúng ta hãy ngắm mặt trời mọc đi, sẽ không chậm trễ bao lâu.
Biểu tình Tần Hạo Hiên nghiêm túc lắc đầu nói:
- Không xem. Những tán tu trốn ở đây phục kích ám toán chúng ta thì chắc chắn không phải tán tu bình thường mà là đồng bọn của đám tán tu chiến tranh với Thái Sơ Giáo chúng ta. Chúng ẩn núp trong vương đô chắc có âm mưu gì, qua chín ngày chúng ta sẽ trở về nhưng những tán tu còn ẩn núp trong vương đô sẽ không tốt cho Vũ muội muội.
Tần Hạo Hiên đã thăng cấp vấn đề lên đến mức uy hiếp Từ Vũ, Bạch Triển Dược không thể nào nói có ta ở đây sẽ không để Từ Vũ bị gì. Vì nịnh Từ Vũ vui lòng Bạch Triển Dược biểu hiện rất quan tâm nàng.
Bạch Triển Dược cắn răng phụ họa:
- Tần sư đệ nói đúng, những tán tu này đã ẩn núp trong vương đô, có thể đánh cắp tin tức của chúng ta thì chúng có âm mưu!
Từ Vũ luôn nghe theo Tần Hạo Hiên, hắn đã khăng khăng đòi đi phá hủy sào huyệt tán tu, lý do vì an toàn của nàng nên nàng khó nói. Từ Vũ gật đầu, đỏ mặt nhìn Tần Hạo Hiên, cảm giác ấm áp bao quanh người.
Tần Hạo Hiên nhìn Lam Yên, nói:
- Xuất phát đi! Nếu đi muộn tán tu khác phát hiện ra thì chậm.
Tần Hạo Hiên nâng độ cao phá hủy sào huyệt của tán tu vì bảo vệ Từ Vũ, Lam Yên không phản đối nữa.
Tần Hạo Hiên thấy Lam Yên không vui, hắn đến trước mặt nàng nhẹ giọng nói:
- Nếu có cơ hội kêu Vũ muội muội lại mang chúng ta đi xem mặt trời mọc.
Lam Yên liếc xéo Tần Hạo Hiên, lòng ngọt ngào, ngoài miệng nhại giọng hắn:
- Đi mau, nếu không đi sẽ muộn!
Tần Hạo Hiên không nói nữa, năm người vỗ Thần Hành Phù lên người mình, hắn lao đi trước hướng tới vương đô.
Có Thần Hành Phù hỗ trợ bọn họ từ giữa sườn núi đi năm mươi dặm đường đến vương đô chỉ mất gần một nén nhang, lúc này còn nửa canh giờ mới sáng.
Hang ổ của nhóm tán tu nằm trong khu bình dân thành nam. Bách tính vương đô Tường Long quốc không phải toàn là người giàu, thành nam cư ngụ người bình thường.
Tần Hạo Hiên đi trước dẫn đường rất nhanh theo địa chỉ tìm được hang ổ của tán tu.
Đó là một nhà bình dân, bốn phía yên tĩnh không bóng người, chắc nhóm tán tu thu mua hết nhà xung quanh. Nhóm tán tu hóa trang làm cư dân bản xứ vương đô mới tránh thoát triều đình Tường Long quốc và Thái Sơ Giáo kiểm tra.
Dù gì là hoàng thành Tường Long quốc, công tác của cấm vệ vương đô có các trưởng lão Tục Sự Đường Thái Sơ Giáo hỗ trợ. Đám tán tu này may mắn trốn qua kiểm tra của Thái Sơ Giáo thật sự không đơn giản.
Bạch Triển Dược nhìn viện tử rất bình thường này, không giống như có mai phục, nói:
- Những tán tu này dám âm mưu ám toán chúng ta, chúng ta xông vào giết hết bọn chúng đi!
Trong giọng nói của Bạch Triển Dược tràn ngập cảm giác ưu việt của đệ tử danh môn đại phái, tất cả tán tu đều là heo chó. Làm như vậy không phải Bạch Triển Dược lộ đuôi mà vì đệ tử Thái Sơ Giáo khi gặp tán tu đều làm vẻ mặt xem thường này.
Hình quan sát một lúc, nhướng mày nhẹ giọng nói:
- Không đúng, nơi này chắc chắn có trận pháp phòng ngự, hơn nữa trận pháp rất mạnh, chúng ta không thể tùy tiện xông vào.
Tần Hạo Hiên tin tưởng Hình tuyệt đối, Hình đã nói có trận pháp và còn không yếu thì chắc chắn đúng.
Tần Hạo Hiên nói với Bạch Triển Dược:
- Có trận pháp thì không nên cứng rắn xông vào, chúng ta quan sát một lúc đã.
Bạch Triển Dược hơi cau mày, với ánh mắt của gã không cảm giác dân cư này có trận pháp gì. Hoa Lao bình thường này nhìn ra có trận pháp ở đây?
Bạch Triển Dược trầm giọng nói: